Chương 203: Đứng ở góc tường, úp mặt vào tường sám hối đi

103 4 0
                                    


Ba ngày sau, Tô Thiển rốt cuộc nổi giận.

"Cho anh ba mươi giây, anh nếu còn không tỉnh, em liền đi tìm Vạn Dạ! ! !" .

Nói xong, còn làm bộ muốn đi ra cửa, chỉ là, trong lòng vô cùng chua xót, cô không biết mình rốt cuộc đang tức giận cái gì.

Tình yêu quả nhiên đả thương người, cô vẫn là lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy, nếu An Thần cứ như vậy nằm đó, cô cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.

"Lăn trở về."

Tô Thiển thân thể hung hăng chấn động, đầu óc trống rỗng, mới vừa, người nào đang đọc diễn văn? ? ?

"Anh nói lăn trở về, không nghe thấy sao?" Thanh âm trầm thấp truyền ra mang theo khàn khàn, nhưng vô cùng uy nghiêm.

Tô Thiển trong nháy mắt hóa đá, thanh âm này, là An Thần . . . . . . .

Một chút xíu xoay người, giống như không dám tin, sững sờ nhìn xem An Thần đã mở mắt.

Ánh mắt của anh híp lại nguy hiểm, có chút mùi vị hỏa dược.

"An Thần? ? ?" .

Tô Thiển từng chút đến gần, đôi mắt sưng đỏ nháy mắt cũng không dám nháy, cô chỉ sợ, nháy mắt một cái, cô thấy chỉ là ảo giác.

"Ông xã, anh thật sự đã tỉnh?"

Sau hồi lâu, cô mới hưng phấn nhảy lên, đưa ra hai ngón tay hướng bắp đùi bấm một cái, cô đau đến chảy nước mắt, lần nữa bừng lên.

Mừng như điên, kích động xông phá khỏi lồng ngực.

Không còn kịp nghĩ nhiều, liền xoay người lao ra cửa phòng đem Hoa Tử kéo vào.

Một loạt kiểm tra, thay thuốc, Hoa Tử mới thở ra một hơi.

"Tốt lắm, Lão Đại, anh tốt nhất an ủi chị dâu nhỏ một chút đi, anh còn không tỉnh lại, đoán chừng cô ấy sẽ đem tôi cùng tòa nhà này phá hủy." Hoa Tử trêu ghẹo, lúc này mới xoay người làm ra thế OK.

Tô Thiển nước mắt tràn mi, kích động ôm Lưu Hoa: "Cám ơn!"

Hoa Tử sợ vội vàng đẩy ra cô, cũng không dám nhìn An Thần một cái liền chạy đi ra ngoài.

Trời ạ, Lão Đại sẽ giết anh! ! !

Tô Thiển quay đầu lại mới phát hiện, sắc mặt của An Thần âm trầm tới cực điểm, cô không khỏi lạnh cả người, lúc này mới cảm thấy cử động vừa rồi đã chọc giận anh.

Vội hiến mị cười, nhưng thật ra là vừa khóc vừa cười: "An Thần, anh là bại hoại, em còn tưởng rằng anh không bao giờ tỉnh nữa đấy." .

Cô rất muốn cứ như vậy một đấm đánh xuống, liếc thấy băng gạc trên người của anh, cứng rắn nện vào giường.

"Nghe nói em muốn đi tìm Vạn Dạ?"

Người phụ nữ đáng chết này, anh cố gắng tỉnh lại liền nghe cô nói muốn đi tìm người đàn ông khác, muốn phản rồi.

Tô Thiển thoáng qua chột dạ trong đáy mắt, vội lên tiếng phủ nhận: "Không có a, làm sao có thể! ! !"

"Vậy sao anh mới vừa nghe được người nào đó ra lệnh cho anh ba mươi giây phải tỉnh lại, nếu không sẽ đi tìm Vạn Dạ! ! !" Anh không phải lão già sắp chết, không có ngu si.

Bà Xã, Ngoan Nào! 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ