1. Phú Quốc buổi sớm. Những cơn gió ùa về từ phía biển mang theo chút mằn mặn của muối, tiếng sóng vỗ vào bờ cát trắng hoà với tiếng xôn xao của những chiếc tàu đánh cá vừa cập bờ. Khách sạn Minh Tú thuê có hướng nhìn ra biển. Nàng đứng trên ban công, cơ thể bung mở hết tất cả mọi giác quan để đón nhận từng làn gió mát lạnh len lỏi vào từng tế bào, làm dịu đi những nỗi buồn chằng chịt, những vết cứa chồng chất nơi tận cùng sâu kín nhất. Rồi thấu lòng bỗng như hồn nhiên trở lại, nàng mặc kệ hai hàng nước mắt đang lăn chầm chậm từ hai mi mắt xuống khoé môi còn vương tí vị đăng đắng.
Có ai đó đã từng nói, để cho nước mắt rơi xuống cũng là một cách để cho nỗi đau được hoá giải bớt. Nàng không nhớ đã bao lâu rồi mình cố gắng không để cho nước mắt không rơi xuống, tự nhủ lòng rằng mình phải cứng rắn, chai sạn. Những trách nhiệm, công việc đặt lên vai ghì nặng khiến nàng có muốn nhu mì, thục nữ, yếu đuối cũng không thể. Không cho phép bản thân mình yếu đuối, sự ngây thơ, vô tư cũng đã rời xa Tú từ ngày nào đó xa lắm.
Chờ gió lau khô nước mắt và đôi mắt bớt sưng, nàng quay vào phòng. Tới Phú Quốc vào trưa chiều hôm qua, nàng chưa có dịp tham quan những địa điểm thú vị mà bạn bè nhiệt tình giới thiệu khi biết nàng chuẩn bị có chuyến công tác chỉ riêng mình và ekip làm việc ở nơi này. Một phần nàng cũng muốn đi dạo. Cứ buông để lòng mình yếu đuối thêm một chút nữa, nàng sợ mình sẽ nhớ đến những thứ không muốn nhớ, gợi lên những điều không muốn gợi và nhắc lại những thứ chưa bao giờ quên, chỉ là không bao giờ muốn nhắc tới nữa.
Ánh mắt Tú "vấp phải" một ánh mắt chăm chú nhìn mình từ ban công đối diện.
Cô gái bối rối như thể bản thân mình làm việc riêng trong văn phòng và bị Sếp bắt gặp vì không tập trung. Nàng cũng có chút bất ngờ. Rồi thoáng chút khó chịu khi biết có người nhìn thấy mình khóc. Nhưng rồi, cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên, bình tĩnh vốn có, phớt lờ "người hàng xóm khách sạn"
Cơn mưa bất ngờ trút xuống không hẹn trước. Những bước chân vội vã dẫm vào vô số vũng nước nhỏ đang xuất hiện trên mặt đường để tìm chỗ trú mưa. Minh Tú chạy vội vào một quán cà phê ven đường, vuốt tóc cho nước mưa rớt xuống. Mặc dù đã nhanh chân vận động thân thể chạy hết tốc có thể mà tóc nàng vẫn ướt mưa. Ly cà phê sữa nóng cùng với trà gừng nóng được quán cung cấp cho khách hàng ướt mưa có vẻ không phát huy hết tác dụng trước mái tóc ướt và một vài vết nước mưa loang trên áo khiến cái lạnh thấm dần vào cơ thể.
- Này cầm thấy khăn và lau khô tóc đi, nếu không cô sẽ cảm lạnh đấy.
Minh Tú ngước mắt lên nhìn. Là cô gái lúc sáng nhìn nàng khóc. Tú mím chặt môi từ chối. Nhưng cái lạnh khiến nàng khẽ rùng mình. Cô ta nói đúng, nếu không lau khô tóc, nàng sẽ dễ bị cảm lạnh, mà bệnh như thế cũng đồng nghĩa với việc những ngày còn lại ở nơi này, nàng chỉ có thể nằm bẹp trong phòng ở khách sạn.
2. - Chúng ta không bằng tuổi nhau, đừng gọi Tú là em! - Nàng mạnh miệng yêu cầu Quỳnh (người đã đưa Tú chiếc khăn lông vào ngày mưa ấy)
- Tú đặt nặng chuyện đấy làm gì nhỉ? Mà làm em càng trẻ chứ sao? - Quỳnh cứng đầu đáp lại.
Minh Tú không đôi co thêm nữa. Thật ra xưng hô cũng đâu có gì quan trọng. Tuổi tác đã ngoài 20, là một siêu mẫu tự do và nổi tiếng, con đường nàng đi chẳng qua chưa từng bằng phẳng từ nhỏ và cho đến khi "người ấy" của nàng đã tuyệt tình, vô tình vô nghĩa sang nước ngoài vì quyết định bước theo một hướng khác. Vậy nên, khi nghe tiếng "em" từ Ánh Quỳnh, nàng thấy lòng mình chênh chao. Bao nhiêu sự cứng cỏi cứ thế mà cũng hoá dịu dàng. Điều đó khiến Tú thấy sợ. Sợ rằng thứ tình cảm mà cô cho là xa xỉ kia bỗng quay trở lại trong lòng mình.
Ánh Quỳnh cũng đến Phú Quốc này một mình. Lí do thì nhiều lắm. Tự nhiên nhớ, muốn quên đi một chút. Tự nhiên thấy stress, muốn nghỉ ngơi một chút. Tự nhiên thấy buồn,... Thế là cứ xách vali lên mà đi thôi. Minh Tú nghe những lí do của cô, không hiểu vì sao lại thở hắt ra một cái, tặc lưỡi nói:
- Tsk, chắc lại thất tình chứ gì?!
Quỳnh hơi khựng lại, nhưng rồi chẳng nói gì. Con sóng nhẹ vỗ ì oạp dưới chân. Cô vốc từng nắm vốc cát ướt, nắm trong tay rồi mở hờ cho cát từ từ chảy xuống. Thấy lòng gợn lên vài suy nghĩ mông lung, bất chợt Quỳnh hỏi. Chất giọng Hà Nội không quá trầm cũng chẳng quá cao:
- Chị đã từng yêu ai chưa? Không phải là yêu bình thường hay thích bình thường. Mà là yêu đến mức tưởng chừng như nếu thiếu nhau sẽ không sống nổi ấy.
Quỳnh nói "thiếu nhau" mà không nói "thiếu người ấy". Có lẽ Quỳnh muốn tránh cụm từ ấy để không bộc lộ sự yếu đuối của mình. Tú cười, nụ cười nhạt khiến một bên khoé môi hơi cong lên, tựa như nét mỉa mai. Không phải nàng cười Quỳnh hay cười cách Quỳnh nói tránh để không bị nàng cho là yếu đuối. Nàng cười là vì bản thân đã từng yêu như Quỳnh nói. Nhưng Tú không muốn nhớ đến từ lâu rồi, nghe Quỳnh nhắc đến tự nhiên nàng muốn mình một lần thừa nhận, một lần nhìn lại quãng tuổi trẻ đã qua một cách trực diện. Một phép thử xem rốt cuộc lòng mình đã nguôi sóng chưa.
- Đã từng. Cũng hơi đau khổ vật vã một chút. Thậm chí đến giờ vẫn chưa tin lại vào tình yêu và có lẽ là không bao giờ tin lại nữa. Nhưng vẫn nhận ra rằng thật ra không có tiền, không có sức khoẻ thì có thể chết chứ không có tình yêu cũng chả thể chết được. Trừ khi làm việc dại dột như tự tử.
Giọng Minh Tú bình thản đến sắc nhọn mà nghe vẫn có gì như cay đắng, chua chát, pha một tí trách móc. Quỳnh nhìn nàng, thở dài một tiếng. Tiếng thở dài của cô lẫn vào tiếng sóng mênh mang như kéo dài vô tận.
3. Đêm cuối của chuyến công tác. Ngồi trên bờ kè, gió thổi tóc bay loà xoà rối tinh trước mặt. Ánh Quỳnh hỏi thật khẽ. Câu hỏi nhanh quên nhanh cả chủ thể:
- Mai chị về sao?
Minh Tú gật đầu rồi đưa tay vén mấy sợi tóc. Không phải để làm duyên. Đơn giản chỉ là vướng quá. Quỳnh chăm chú nhìn hành động của nàng. Hình như hành động đó làm cô nhớ đến một ai đó. Quỳnh nhắc lại kỉ niệm của mình bằng cái giọng đều đều, như thể điều ấy trong cô không còn chút ý nghĩa nào hết:
- Em từng yêu một người. Yêu mà không dám bộc lộ, em đã nghĩ thiếu người ấy mình không thể sống nổi. Thế rồi người ấy đi ra nước ngoài, tình cảm đó, em vẫn giữ chặt. Ngày em lên đây là ngày nghe tin người ấy có người yêu. Có một cái gì đó hụt hẫng, nhưng bây giờ thì ổn rồi. Rất ổn!
Minh Tú định hỏi Ánh Quỳnh lí do gì khiến cô thấy mình đã ổn, nhưng rồi lại thôi, nàng sợ nghe câu trả lời sẽ khiến mình buồn. Nếu không buồn thì vương vấn, thế nên nàng hỏi sang vấn đề khác:
- Sao Quỳnh lại kể cho chị nghe?
Rồi nàng tự trả lời. Để "chặn" bất cứ trạng thái nào cảm xúc nào mà câu trả lời của Quỳnh đem lại:
- Vì dù sao từ ngày mai, chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Ngoài cái tên và hành trình mấy ngày nay cùng nhay khám phá, thăm thú các nơi và câu chuyện của Quỳnh vừa chia sẻ, Tú và Quỳnh không biết thêm gì về nhau. Thành phố họ đang sống, công việc hiện tại của mỗi người. Nàng không nói về mình, nếu không vô tình gặp nhau lần nữa, Quỳnh có muốn tìm lại nàng hay nàng muốn tìm Quỳnh chắc là không thể. Đã chặn mọi trạng thái cảm xúc rồi, vậy mà không hiểu sao khi Quỳnh ngước mắt nhìn Tú, bắt gặp nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt Quỳnh, nàng thấy lòng mình xót xa. Thật nhanh, Tú nắm lấy tay Quỳnh, siết nhẹ. Và cũng rất nhanh sau đó, môi Tú lướt qua môi Quỳnh. Rồi nàng bỏ chạy.
4. Minh Tú rời khỏi khách sạn từ sớm, không chào từ biệt Quỳnh. Sau phút giây nông nổi buông lòng cho cái siết tay và nụ hôn phớt qua môi, Ánh Quỳnh cũng không tìm nàng. Tú thấy lòng mình nhoi nhói nhưng rồi tự an ủi mình rằng như thế cũng tốt. Rời khỏi Phú Quốc, tất cả những gì ở đây hãy cứ để lại đây. Tìm nhau, gặp nhau rồi biết nói gì. Vương vấn nhau cũng chẳng ích gì. Xa hơn nữa, nếu có tình cảm với nhau, nàng nghĩ cũng sẽ chẳng đi được đến đâu. Từ lâu nàng đã nghĩ mình không thể yêu và không có quyền đón nhận tình yêu.
Minh Tú từng có một tình yêu. Nhưng đột nhiên biết tin "người ấy" chọn con đường mới để trốn tránh, tuy là đã đi qua nàng không còn cảm giác đau khi nhớ đến người đó. Nàng vẫn cho rằng những si mê, khờ dại mù quáng của mình khiến trái tim mình chai sạn và khước từ quyền yêu.
Đã nghĩ thế mà khi máy bay cất cánh rời khỏi Phú Quốc, Tú thấy hình như có sương đọng trên mí mắt mình. Mằn mặn và lạnh.
5. Cuồng quay của công việc thường nhật cuốn Tú đi mải miết. Không có chỗ trống cho thời gian rỗi. Nhưng nàng hiểu, hình ảnh của Quỳnh vẫn đứng im trong tâm trí nàng, không dịch chuyển, không mờ nhạt. Đôi khi, Tú đưa tay lên viền quanh môi mình một cách vô thức. Có lúc, nàng muốn tìm Quỳnh, vòng tay ôm cô thật chặt, mặc kệ hết quá khứ và tương lai, chỉ cần cho Ánh Quỳnh biết nàng nhớ cô biết bao nhiêu.
Cả studio xôn xao khi nàng nhận được một bó hồng nhung lớn. Nàng cũng ngạc nhiên và mỉm cười khi nhìn những dòng chữ Đồng Ánh Quỳnh viết: "Tìm chị mệt muốn chết nhưng mà không muốn bỏ cuộc. Phải đi năn nỉ ỉ ôi phải dùng cả mỹ nhân kế với mấy cô nhân viên khách sạn mới tìm ra đấy.
Tìm được từ sớm nhưng chưa muốn xuất hiện vì em muốn xác định tình cảm của mình thật kỹ và tìm hiểu đối phương thật kỹ. Biết nói như nào nhỉ? Tú đừng trốn chạy tình yêu của em. Em có tình cảm với chị nên hãy cho em cơ hội. Đừng trốn tránh em vì em biết Tú cũng "kết" em lắm lắm. Tú đừng phủ nhận. Em biết tất đấy!.
Vì khi thật lòng với một ai đó, người ta sẽ cảm nhận được tấm lòng của đối phương"
Minh Tú bấm máy gọi cho Quỳnh. Có lẽ đã đến lúc mở rộng trái tim....
------------------------
End
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quỳnh Tú] - Tuyển tập truyện ngắn về Quỳnh và Tú
FanfictionNhững câu chuyện sau đây là những câu truyện ngắn về tình cảm rất rất ngược hoặc có thể sweet của Đồng Ánh Quỳnh cùng Nguyễn Minh Tú (Cover nhé)