Chương 6: Bức bách

46.5K 1.7K 417
                                    

Editor: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)

Mã Duệ thấy anh đột nhiên đứng lên, mắt thấy sắp đi sang phía bên kia, hắn ý thức được tình huống không thích hợp. Vội vàng tay anh lại, nhỏ giọng nói: “Uyên đại, cậu làm sao vậy? Người ta tuổi trẻ hẹn hò phải thật tốt đấy, cậu đừng sang làm phiền!”

Tần Uyên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được mình thế nhưng mất đi năng lực tự kiểm soát. Anh một lần nữa ngồi xuống vị trí, một câu cũng không nói, chỉ đem hai đấm nắm chặt, khắc chế tâm tình phúc tạp trong lòng.

Anh một mặt vì bản thân thẹn quá hoá giận cảm thấy nghi hoặc, một mặt lại vì sự khó chịu xa lạ trong nội tâm mà buồn rầu.

Mã Duệ nhìn Tần Uyên bá dáng hồn bay phách lạc, liền nghi hoặc hỏi một câu: “Mình bảo này nói Uyên đại, cậu làm vẻ mặt gì vậy? Không phải là cậu thích tiểu nha đầu kia chứ?”

Tần Uyên đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, hù dọa Mã Duệ vội vàng ngậm miệng. Tần Uyên ý thức được mình thất thố, gấp rút bưng nước lên uống, cố làm ra vẻ không cho là đúng nói: “Làm sao mình có thể thích tiểu quỷ đáng ghét chỉ biết cãi nhau đó được?”

Mã Duệ mím môi, không phát biểu ý kiến.

Tần Uyên dường như vì chứng minh lời mình nói, lại bổ sung một câu:“Dù sao cũng là nha đầu bị mình mà lớn lên, mình chỉ sợ cô ấy ở bên ngoài bị lừa.”

”Thôi đi!” Mã Duệ khinh thường hừ hừ, “Cậu không thấy người ta đang tán gẫu vui vẻ như vậy sao? Lại nói đều là ngời đã tốt nghiệp trung học, nói cái chuyện yêu đương thì có sao? Cha mẹ người ta không nói gì thì thôi, cần gì tới lượt cậu hỏi?”

Trong lòng Tần Uyên lại căng thẳng, lần này anh lại không trừng hắn, chỉ rũ đầu trầm mặc không nói. Nhưng mà Mã Duệ lại rõ ràng cảm thấy không khí quanh thân Tần Uyên đột nhiên thấp xuống nhiều độ. Hắn và Tần Uyên là anh em đã nhiều năm, biết rõ không khí quá mức trầm trọng và lãnh đạm biểu thị cái gì, hắn lập tức cẩn thận, lúc ăn cơm ngay cả chẹp miệng cũng không dám.

Cơm nước xong, trước khi Tần Uyên rời đi lại nhìn thoáng qua người ở bàn sau. Hai người bọn họ như cũ tán gẫu cực kỳ say sưa, một mực không phát giác sự tồn tại của anh. Anh sầm mặt quay đầu đi, lúc đi tính tiền cũng thanh toán luôn bàn của hai người họ.

Mà Bạch Hiểu Y thực sự không nhìn thấy Tần Uyên.

Cô cầm thực đơn sau liền gọi món cá viên nước ngọt đặc biệt của nhà hàng, đem thực đơn đưa cho Nghiêm Tiêu Cảnh phía đối diện, lại nghe anh ta hỏi một câu: “Biết tại sao nó được gọi là cá viên nước ngọt không?”

Bạch Hiểu Y cũng ăn nhiều lần ở chỗ này, nhưng cho tới nay cũng không nghĩ qua cái vấn đề này. Cô nghiêng đầu suy tư một lát, “Đại khái là vì làm cá viên sống trong nước ngọt?”

Nghiêm Tiêu Cảnh ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt gợn nước gợn sóng mênh mông như gắn từng viên kim cương, “Bà thím à, em thật đúng là ngu ngốc bù đáng yêu.”

“...” Bạch Hiểu Y bất mãn trừng mắt liếc anh ta một cái, “Vậy là vì cái gì?”

”Nước ngọt là tên địa danh, cá viên này là đặc sản ở đó.” Dừng một chút lại nói: “Em chưa đi qua nước ngọt sao?”

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ