"Ách...... Sao lại thế được! Chị dâu chị đừng nghĩ ngợi lung tung!" Hướng Viễn thấy cô lo lắng như vậy, cũng không oán trách cô, dù sao cô lúc đó thần trí không thanh tỉnh.
"Tôi không giúp được anh ấy...... Cái gì đều không giúp được!"
"Chị đương nhiên có thể! Việc chị hiện tại phải làm rất quan trọng, bên cạnh anh ấy, để khi anh ất tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là chị."
"Được, tôi sẽ bên cạnh anh ấy."
Nửa đêm.
Bởi vì bị thương ở phía sau, Lãnh Tư Thần nằm nghiêng trên giường, thần trí dần tỉnh lại, cảm giác thời gian dài làm cánh tay có chút tê mỏi.
Đèn đầu giường phát ra ánh sáng nhu hòa, anh mở to mắt, chỉ nhìn thấy phòng trống rỗng, mấy ngày nay quen với việc cô ở bên cạnh mình, đột nhiên nhìn không thấy cô, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoảng hốt, một lát sau mới phản ứng lại.
Thiếu chút nữa quên mất, cô đã rời đi.
Lãnh Tư Thần gian nan mà xoay người, sau đó, hung hăng ngây ngẩn cả người.
Là đang nằm mơ sao?
Rõ ràng đã bị vứt bỏ, anh đều đã hết hy vọng tiếp nhận sự thật này, nhưng sau khi xoay người một cái, cả khuôn mặt cô lại gần ngay trước mắt.
Cô cứ như vậy ghé vào mép giường lẳng lặng mà ngủ yên, lông mi thật dài hơi hơi rung động, nhồn nhột quét qua da thịt anh, hơi thở thơm ngọt quanh quẩn.
Lãnh Tư Thần hơi lùi về sau để nhìn rõ cô.
Anh hốt hoảng mà vươn tay, thật cẩn thận mà chạm vào gương mặt cô.
"Ưm......" Cô ngâm khẽ một tiếng, như mèo kêu cọ cọ vào ngón tay anh, anh lập tức cả kinh rụt trở về, nhưng ngay sau đó lại là càng tham lam mà đụng chạm vuốt ve mặt cô.
Hạ Úc Huân bị anh đánh thức, tính trẻ con mà hừ hừ vài tiếng dụi dụi mắt ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy Lãnh Tư Thần, cô mở to đôi mắt đầy vẻ kinh hỉ, ôm chặt cánh tay anh, nói: "A Thần! A Thần anh tỉnh!"
"Em gọi anh cái gì?"
"A Thần tay anh tê hay không?" Hạ Úc Huân săn sóc vô cùng, dùng lực vừa phải mà vuốt ve cánh tay anh, vừa nhẹ nhàng đấm, vừa cúi đầu hỏi anh, nói: "Như vậy có đỡ không?"
Lãnh Tư Thần hoàn toàn phản xạ có điều kiện gật gật đầu.
"Anh muốn ngồi dậy sao?" Hạ Úc Huân lại rất cẩn thận mà đem anh đỡ dậy, nói: "Có thể ngồi, không cần dựa, sẽ đè miệng vết thương."
"......"Vẫn chưa thể nào hiểu được tình hình Lãnh Tư Thần chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn cô.
"A Thần anh có đói bụng không? Em đi nấu cơm cho anh!"
Hạ Úc Huân mới vừa bước được nửa bước đã bị Lãnh Tư Thần mạnh mẽ kéo trở về, "Đừng đi!"
"Anh đừng lộn xộn, có đau hay không?" Hạ Úc Huân không chút nào dám giãy giụa, cứ như vậy nằm trong lòng anh, hoảng loạn mà dò hỏi.
"Đừng đi!"
"Ngoan, em đi nấu cơm, rất nhanh, em rất nhanh sẽ quay lại!" Hạ Úc Huân an ủi nói.
"Đó không quan trọng! Quan trọng là, em vừa gọi anh là cái gì?" Lãnh Tư Thần khẩn trương không thôi hỏi, thanh âm đều đang phát run.
"A Thần......" Hạ Úc Huân khó hiểu mà kêu một tiếng.
"Gọi lại một lần, anh là ai?" Lãnh Tư Thần ôm chặt vòng eo cô, dán ở bên tai cô.
"A Thần, anh làm sao vậy? Nhất định là quá đói bụng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra." Hạ Úc Huân lẩm bẩm nói.
Cô rốt cuộc nhận ra anh! Cô rốt cuộc nhận ra anh!
Chẳng lẽ đây là cố tìm đường sống trong chỗ chết sao? Tim Lãnh Tư Thần đắm chìm trong cảm giác mừng như điên không cách nào tự kềm chế.
Nhưng, ngay sau đó anh đột nhiên lại nghĩ đến cái gì.
Nếu cô đã có thể nhận ra anh, như vậy bệnh của cô thì sao?
Hiện tại giống như vẫn chưa nhìn ra cô rốt cuộc có bình thường hay không.
Vì thế, Lãnh Tư Thần trầm ngâm một lát, thử nói, "Tiểu Huân, đau quá......"
Hạ Úc Huân vừa nghe lời này lập tức ôm lấy cổ anh hôn môi anh một cái.
Với phương pháp sinh lý khẩn cấp mất cảm giác này, Hạ Úc Huân đã sớm quen tay hay việc.
Cô trấn an dụ dỗ anh hệt như âu yếm bảo bối nhỏ, nói: "A Thần ngoan a, hôn hôn, không đau......"
BẠN ĐANG ĐỌC
BÀ XÃ NGỌT NGÀO: HÀNG TỈ ẤM ÁP KẾT HÔN NGÀY THỨ 7
RomanceBa tuổi định chung thân, mười tuổi dâng hiến nụ hôn đầu tiên, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho đại tổng giám đốc anh, trúc mã còn có thể bị người khác cưỡi chạy như vậy, thì kiếp sống võ học mấy năm nay của cô thế nào? Nhìn cô một nhánh thanh mai đè ép...