"Giết người phụ nữ này!"Gương mặt của Vương Thiên Bá, lộ vẻ lạnh lẽo dữ tợn, thân hình béo ú run rẩy vì kích động, trong giọng nói mang đầy vẻ oán hận.Hoắc Ưng đưa tay lấy tấm ảnh trên bàn, một đôi mắt sáng ẩn sau lớp kính râm nhìn cô gái trong ảnh mơ hồ không thấy rõ.
" Ông đi một quãng đường thật xa đến nước Mỹ, hơn nửa vòng trái đất tìm tôi chỉ vì muốn giết người phụ nữ này?" Hắn miễn cưỡng hỏi.
"Không sai! Nữ trinh thám này, chỉ trong một buổi tối đã đập tan toàn bộ bang phái của tôi, còn hại tôi mù mắt trái, chỉ cần đệ nhất sát thủ đứng đầu thế giới như anh gật đầu đồng ý giết cô ta, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.
"Vậy sao?" Hắn hừ lạnh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm gã đàn ông béo ú mập mạp đang ở trước mắt, làm đối phương bất giác rùng mình một cái.
Nhắc tới "Hoắc Ưng", bất luận là cảnh sát, chính trị hay giới kinh doanh, đều biết hắn là sát thủ lợi hại nhất trên thế giới. Trong giới sát thủ, chỉ riêng hắn là hành tung thần bí kì ảo, đặc biệt luôn hành động một mình.
Hoắc Ưng không phải là tên hắn, không một ai có thể biết được tên thật của hắn là gì, cách ra tay của hắn vừa nhanh vừa chính xác, xuất quỷ nhập thần giống như chim ưng săn mồi trong đêm tối. Bình thường khi " Ưng " vương săn mồi, lao thẳng vào con mồi, hành động vừa nhanh như chớp không chút nương tay, bởi vậy giới hắc bạch mới đặt cho hắn danh hiệu này. Hắn luôn đeo kính râm, không ai nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn, thân thế của hắn cũng là một bài toán bí ẩn, kính râm luôn che kín đôi mắt của hắn, làm người ta không thể hình dung được có gì được giấu phía sau cặp kính ấy, nhưng cả người hắn toát ra sự nguy hiểm chết người, làm cho ai đối diện hắn cảm thấy bức bách hít thở không thông.
Bọn họ đang ở trong một quán bar tối tăm nhất của New York, đám người xung quanh ồn ào, âm thanh hỗn loạn tràn ngập gian phòng, trong không khí mờ ảo và mù mịt khói thuốc này là nơi long xà tụ tập, sống một cách hỗn tạp. Người mà Vương Thiên Bá muốn giết không phải là chính khách của giới hắc đạo , hay quan chức giàu có, thậm chí không thuộc bang phái nào hết mà chỉ là một cô gái hết sức bình thường.
"Không có hứng thú." Bỏ lại ảnh chụp, Hoắc Ưng đứng lên đi về hướng quầy bar.
"Từ từ!" Vương Thiên Bá theo sát ở phía sau.
"Làm ơn đồng ý đi, cho dù anh muốn đòi điều kiện gì tôi cũng đều đồng ý".
Hoắc Ưng đi đến quầy bar ngồi xuống, ra dáng đã chấm dứt đàm phán, nếu thông minh muốn sống thì nên ngừng ngay việc làm phiền hắn.
"Whiskey." Người pha chế rượu da đen pha một ly đưa cho hắn.
Vương Thiên Bá gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, bất đắc dĩ hướng về hắn mà thốt ra "Người phụ nữ này, từ trước đến nay không có sát thủ nào có thể t chết được cô ta." Lời này thực khiêu khích, làm cho Hoắc Ưng đang đưa ly rượu lên tới môi đột nhiên dừng lại, một hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm toát ta dọa người, Vương Thiên Bá cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, lạnh toát sống lưng, hắn biết nếu chọc giận Hoắc Ưng, bước tiếp theo chính mình không phải đứt tay đứt chân, thì cũng là sẽ mất lưỡi, cả đời trở nên câm điếc.
Nhưng mà... Nếu gặp may mắn, lời nói của hắn nói không chừng sẽ làm cho Hoắc Ưng thay đổi chủ ý.
"Anh là hi vọng cuối cùng của tôi." Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lại cầu xin.Hoắc Ưng không thèm trả lời, trầm mặc uống rượu. Cho dù lòng nóng như lửa đốt, Vương Thiên Bá cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Hoắc Ưng đáp lại, những truyền thuyết về Hoắc Ưng hắn đã sớm nghe danh. Những lời đồn đại trong chốn giang hồ thì có rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Hoắc Ưng cho lắm. Chỉ biết một điều duy nhất là Hoắc Ưng rất ghét người nào tự cho là mình thông minh.
Không được đoán tâm tư của hắn, không được tò mò dò xét hắn, nếu không thì phải cẩn thận các cơ quan bộ phận trên cơ thể cùng tay chân, lúc nào chúng cũng có thể chào tạm biệt khỏi thân thể của chính mình. Hoắc Ưng tuy rằng là sát thủ, nhưng hắn tuyệt đối không giết người mà hắn không quen biết, trừ phi đối phương là do có người dùng tiền mướn hắn, người chọc đến hắn chỉ biết là sẽ mất một tay, chân, hoặc một bộ phận khác trên thân thể.
Nghe đồn lão đại tiền nhiệm của Thanh Long bang, tự cho rằng mình thông minh, mật báo với Hoắc Ưng có một tay súng tung lời đồn bất lợi với hắn, ý đồ cho hai người tự tàn sát lẫn nhau, kết quả là cả đời hắn không thể mở miệng nói chuyện, vĩnh viễn câm điếc.Còn có một nữ đại ca hắc đạo xinh đẹp đa tình, không biết tự lượng sức mình, đưa tay muốn tháo kính râm của hắn xuống, rốt cuộc thân thể của cô ta ra sao, ngay cả chạm cũng chưa kịp chạm tới đã bị Hoắc Ưng đánh gãy nát xương tay. Bởi vậy mới biết được Hoắc Ưng đối phụ nữ và đàn ông cũng như nhau — đối xử bình đẳng.
Vương Thiên Bá nơm nớp lo sợ chờ đợi, ba tên thuộc hạ đi theo hắn cũng cảm nhận được đại ca đối với người này vô cùng cung kính, nên cũng cẩn thận đề phòng.Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Hoắc Ưng từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói, Vương Thiên Bá cùng thuộc hạ vẫn đứng bất động ở đàng kia kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Rốt cục, Hoắc Ưng chậm rãi ngẩng đầu, kính râm dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ lấp lánh những tia sáng kì lạ quang mang, bốn người đồng thời cảm nhận được sự áp bách lợi hại hít thở không thông.
"Nói nghe thử một chút." Giọng nói rất nhẹ nhưng lại hàm chứa uy nghiêm khiếp người. Vương Thiên Bá như trút được gánh nặng, hai tay cầm tấm ảnh chạy nhanh đến dâng cho hắn.
" Cô gái trong tấm ảnh này thông minh tuyệt đỉnh lại am hiểu thuật dịch dung, tôi đã tìm rất nhiều sát thủ để ám sát cô ta, nhưng tất cả đều thất bại." Hoắc Ưng chăm chú nhìn cô gái trong tấm ảnh chụp mơ hồ nhìn không rõ mặt, vừa nhìn vào đã biết tấm ảnh này được chụp với tốc độ rất nhanh, khoảng 1/1000 giây, ảnh chụp lúc cô gái đang định nhảy xuống từ tầng mười của tòa cao ốc, bộ quần áo màu đen ở trong đêm tối trở thành một bộ áo giáp che dấu hoàn hảo nhất, mái tóc đen dài tung bay tán loạn trong gió, che khuất hơn phân nửa mặt nàng, duy nhất có thể thấy được là đôi mắt thông minh trong suốt.
Hoắc Ưng nhếch môi, chậm rãi hỏi:
" Cô ta là ai?"
" Tên của cô ta là —Thùy Chi."
YOU ARE READING
Không Nên Biết Tôi Là Ai.
Mystery / ThrillerHoắc Ưng - cái tên mà làm cho xã hội khi nghe thấy đều kinh hoàng... Hắn nhận lệnh muốn giết nàng, nhưng khi gặp đôi mắt to tròn không hề biết sợ của nàng, giống như bị trúng tiếng sét, hắn đã thấy thích thú với nàng....... Mà nàng lại dám trốn th...