91 - 100

6.3K 156 24
                                    


91.

    Sau khi rời đi, Tiêu Táp mới giữ chặt Bạch Cảnh, một miệng đầy mùi dấm chua: "Điền Vịnh Bình là ai?"
Bạch Cảnh bật cười: "Ta nào biết." Dù sao trong quân đội cũng có nhân vật bát quái, ai bảo hắn tai thính mắt tinh, hôm nay thả tinh thần lực nghe qua mấy lần cái tên Điền Vịnh Bình vừa lúc có thể dùng được.

Tiêu Táp hừ hừ hai tiếng, lúc này mới tỏ vẻ tha thứ, bá đạo tuyên bố: "Về sau không được dùng cái loại biểu tình này nói về nữ nhân."

Loại biểu tình này? Bạch Cảnh buồn bực, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, 囧, không phải là cái cớ thôi sao? Tình huống ngay lúc đó Tiêu Táp không phải không biết, nữ nhân Điền Vịnh Bình kia vừa tao vừa lãng lại có thế lực, ngay cả binh sĩ cũng ghét bỏ huống chi là hắn.

Trắng mắt liếc Tiêu Táp một cái, Bạch Cảnh lập tức đi về phía trước, trong lòng có chút mừng thầm nho nhỏ, thực thích Tiêu Táp bá đạo, còn có bộ dạng ăn dấm chua của y.

Mắt sắc phát hiện lỗ tai của người yêu đằng trước phiếm hồng, Tiêu Táp vội vàng đuổi kịp, tuy rằng rất muốn bắt người yêu vào trong ngực chà đạp một phen, nhưng hiện nay chính sự vẫn quan trọng hơn.

Hai người một đường đi về phía trước, mục tiêu định trên đoàn xe, trên đường lại gặp hai lần nghi vấn, mượn ánh sáng của Điền Vịnh Bình cũng rất thuận lợi qua cửa, có lẽ thanh danh của nữ nhân kia thật sự quá nổi, Bạch Cảnh lại không coi ai ra gì, có chút kiêu căng khiến cho trực giác người đến trước là chủ có chút hạ thấp, đối với người khinh thường, trong lòng tự nhiên nghi ngờ rất ít, này giống như một loại tư duy theo quán tính của nhân loại. Huống chi, binh sĩ bọn họ gặp đều là binh sĩ thông thường, về phần người chân chính có thể thấy được vấn đề, trừ bỏ một số ít gác đêm ra, đại bộ phận nếu không phải đang gác trong khu trọng địa thì chính là đang ngủ, ai có thể nghĩ tới dưới sự canh gác nghiêm mật lại thật sự có người dám lẻn vào tập kích.

Hai người tìm được xe vật tư, đếm, một loạt xe sắp xếp thật không ít, bọn lính trông coi vài người vài người tụ lại một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, bên cạnh là lửa trại cháy hừng hực, nghe đối thoại của bọn họ đơn giản là vũ khí trên xe, lương thực cái gì cần có đều có.

Khóe môi Bạch Cảnh mang ý cười, ẩn dấu trong bóng đêm, hai người cũng không tới gần xe, hắn hiểu được trong quân đội có dị năng giả bậc 1 hơi chút vô ý sẽ bại lộ hành tung. Rất ăn ý với Tiêu Táp, xem xét kẽ hở lặng lẽ tiến vào cây cối ven đường, bóng tối của núi đồi ban đêm đúng là cái lá chắn thiên nhiên, Tiêu Táp che dấu hắn nhanh chóng thiểm nhập vào bên trong xe, thuấn di chính là lợi khí lớn nhất giúp hắn làm bừa.

Thân mình vừa mới đứng vững không kịp đề phòng, trong trời đêm đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, Bạch Cảnh một khắc không dám chậm trễ, không gian ngăn cách của hắn đã biến mất, nhất định phải nhanh chóng làm việc, không kịp kiểm tra có cái vật phẩm gì, bất chấp tất cả toàn bộ thu vào không gian, một loạt động tác nhanh như tia chớp, sau khi xong, ném một quả bom hẹn giờ, lại vội vàng thuấn di đến chiếc xe tiếp theo, thu phục xong hết thảy thời gian cũng chỉ hết 30 giây, mà lúc này trong quân doanh đã náo loạn cả lên, rất nhiều binh sĩ chen chúc tới.

"Tập hợp...." Thanh âm mệnh lệnh nghiêm túc vang lên.

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, trong đó còn kèm theo tiếng bọn lính lo lắng quát to: "Nhanh lên, nhanh lên, nhìn xem xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nháo, lập tức đây."

"Nguy rồi có thể là tang thi tập kích hay không...."

"...."

Thanh âm ồn ào bên ngoài cũng không tạo thành ảnh hưởng với Bạch Cảnh, thu nạp chiến lợi phẩm hôm nay đâu vào đấy, thuận theo tác phong nhất quán, nhạn lướt qua không lưu lông, sau khi cướp sạch một phen nhanh chóng thuấn di tới bên cạnh Tiêu Táp, thoải mái lẫn vào trong tiểu đội tuần tra đi tới phía trước, có câu là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, lời này một chút cũng không sai, chỉ tiếc duy nhất là Nghiêm Cương rất quý mạng, xe vật tư bị trộm cũng không dẫn được hắn đến, bất quá trò hay còn ở phía sau....

"Tích tích tích!" Ban đêm huyên náo, lúc trước thanh âm nhỏ không thể nghe thấy nhưng ở trong tai dị năng giả lại rất rõ ràng.

Bên môi Bạch Cảnh là nụ cười nhạt, trong lòng thầm đếm, 10, 9, 8, 7....3, 2, 1...

"Nhanh nằm xuống...." Tiếng giận dữ gầm lên.

"Oanh!" Hoa lửa văng khắp nơi, xe vật tư không hề có dấu hiệu đột nhiên nổ mạnh, bọn lính trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh phản ứng cực nhanh, thân mình mãnh liệt nhảy về phía sau, sóng nhiệt thật lớn đánh úp lại, sau một lúc mới hòa hoãn, nên may mắn Bạch Cảnh còn có chút lương tâm, muc đích chỉ là tạo hỗn loạn chứ không phải đả thương người, không sử dụng bom có lực sát thương lớn, tuy có vài người không kịp lui về sau mà bị thương nhưng bọn lính chỉ loạn trong chốc lát, dưới sự an bài của trưởng quan rất nhanh liền ổn định lại, nhanh chóng bắt đầu kiểm kê nhân số, nhân viên cấp cứu cũng vội vàng nâng cáng đến.

Bạch Cảnh và Tiêu Táp tùy lúc không đúng nhiều loạn đội trưởng điểm danh, thừa dịp loạn nâng người bị thương về doanh trướng, trong lòng yên lặng xin lỗi, mặc dù không có lòng đả thương người nhưng nề hà lập trường bất đồng, cũng may không có gây ra tai nạ chết người, Bạch Cảnh kỳ thật cũng không có ác cảm với quân nhân, có trách chỉ trách người phía trên lục đục với nhau.

Sau khi thả nhân người bị thương xuống, hai người cấp tốc rời đi, nếu thật bắt đầu điểm danh, bọn họ là nhân viên ngoài biên chế nhất định sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, đục nước béo cò cũng không phải kế dài lâu.

Mắt thấy trời dần dần sáng, Bạch Cảnh âm thầm sốt ruột, chung quanh Nghiêm Cương đề phòng sâm nghiêm, căn bản không tìm được cơ hội, ngay cả thuấn di chưa kịp sử dụng, hơn nữa hắn cũng không doám cam đoan có thể toàn thân trở ra, đền bằng chính mình sẽ mất nhiều hơn được.
Tiêu Táp cau mày, quyết định tạm thời án binh bất động, nếu đã đả thảo kinh xà, vậy rõ ràng liền làm lớn một chút.

Rất nhanh mặt trời mọc lên từ phía đông, đại quân xuất phát, bộ đội tiên phong và dị năng giả đi tuốt ở đằng trước, ở giữa là người lãnh đạo cùng với nhân viên nghiên cứu, phía sau mới là binh lính bình thường, đường núi uốn lượn gập ghềnh, đoàn xe xếp thành hàng, trong mắt là quy mô to lớn, nếu không phải hiện nay thế đạo không đúng, quân đội như vậy, khí thế kinh tâm động phách như vậy chắc chắn sẽ làm rung động lòng người, khẳng định có nhiều người tâm sinh hướng tới.

Hai người bàn lại kế sách, lẫn vào trong đội ngũ binh lính, tập trung vào mục tiêu nhiệm vụ, không nhanh không chậm đi theo sau đoàn xe.

Lạc Đầu Phong danh như ý, đây là một chỗ địa thế thấp so với đồng bằng, hai bên đều là khe sâu, gió lạnh ở giữa thổi từ từ, cho nên lấy tên lạc phong.

Dị năng giả phía trước thực thuận lợi đi qua, quân nhân đặc chủng tiên phong cẩn thận điều tra không buông tha bất cứ dấu vết nào trên đường. Bạch Cảnh thời khắc chú ý động tĩnh của bọn họ, bất ổn trong lòng nhanh chóng bình ổn lại, hắn tin tưởng, người bố trí bẫy rập, nếu không phải một đám người mới trong ngục giam chỉ sợ đã sớm bại lộ ngay dưới mí mắt của người khác.

Hành trình của đoàn xe rất chậm, đội ngũ khổng lồ chậm rãi di chuyển, không khí khẩn trương bao phủ, ngay cả gió giữa núi tựa hồ cũng tràn ngập một loại nguy cơ.

"Quác —-quác—-" Đàn chim bay qua không trung âm u, tiếng quạ đen kêu giữa núi rừng yên tĩnh tăng thêm vài phần quỷ dị.

"Phanh! phanh!" Vài tiếng súng vang trống rỗng vọng lại trong núi, tiếng súng như vờn quanh bên tai.

"Ào ào xôn xao—-" Tiếng súng làm kinh sợ chim thú trong núi, trong rừng cây một trận động tĩnh, một đám quạ đen đầy trời đông nghìn nghịt như trống rỗng xuất hiện, quân nhân phía trước nhanh chóng lấy ra hỏa lực.

Sắc mặt Tiêu Táp biến đổi, nghĩ cũng biết thời khắc này không có khả năng xuất hiện động vật phổ thông, quạ đen giống như đã bàn bạc chia làm hai đường cấp tốc bay tới.

Bạch Cảnh gắt gao nhìn thẳng phương xa, đồng tử chợt co rút lại, nguyên bản còn muốn cùng Tiêu Táp chế tạo hỗn loạn đột nhiên tập kích, không nghĩ tới sắp xếp còn chưa phát huy công dụng biến hóa đã xảy ra nhanh hơn.

"Chết tiệt!" Bạch Cảnh thầm mắng trong lòng, hắn tình nguyện không cần biến hóa, mới chạy trốn từ trong miệng đàn kiến hiện tại xuất hiện một đám quạ đen, trời biết sẽ còn xuất hiện thêm thứ gì nữa, sớm biết rằng trong núi rắn rết sâu bọ kiến chuột nhiều nhưng hắn vẫn đánh giá sai tình thế, lúc trước trên đường quá mức thông thuận khiến hắn quên đi nguy hiểm hiện tại, kỳ thật từ lúc tiến vào núi Phượng Hoàng hắn nên nghĩ đến, cả một vùng núi to như vậy, bọn họ một đường này đi tới quá mức bình tĩnh, bình tĩnh khiến người quên hết tất cả.

Thật nên khen Trương Thu Thành vận khí tốt sao? Nguy hiểm duy nhất trải qua là lúc đi qua đường hầm, mắt thấy càng ngày càng nhiều quạ đen tụ lại, sắc mặt Bạch Cảnh khó coi tới cực điểm, không kìm lòng mà hồi tưởng lại tình cảnh kiếp trước, nếu hắn nghĩ không sai, đàn quạ này là nghe lệnh làm việc, trong chũng nó nhất định là có quạ đen cao đẳng sinh ra trí tuệ, mà còn trở thannhf đầu lĩnh.

Thấy sắc mặt Bạch Cảnh không tốt, bàn tay to của Tiêu Táp nhẹ nhàng bao trùm tay người yêu, không cần bất luận lời nói nào, bàn tay ấm áp tựa hồ truyền đến tận đáy lòng, Bạch Cảnh hiểu ý mỉm cười, giương mắt nhìn Tiêu Táp, kỳ thật hắn không sợ còn đường nguy hiểm phía trước, cùng lắm l;à trồn vào trong không gian, chính là hắn có chút khó chịu trong lòng, mắt thấy phía trước lâm vào hỗ loạn, chung quanh Nghiêm Cương phòng hộ càng thêm nghiêm mật, tên kia được bảo vệ tiến vào đường nhỏ, lúc này muốn giết hắn quả thực khó hơn lên trời.

Tiêu Táp tự nhiên cũng nhìn ra tình thế lúc này, trong lòng hơi trầm xuống, so với việc giết Nghiêm Cương hắn càng để ý việc vô luận như thế nào cũng phải bảo hộ tiểu Cảnh chu toàn, trong mắt thượng vị giả, đoàn binh sĩ đáu tranh chính là pháo hôi anh dũng, hắn cũng không muốn khiến tiểu Cảnh bị nguy hiểm gì.

"Uy, huynh đệ, chú ý ảnh hưởng, chúng ta đều là người cô đơn." Bên cạnh có một đại binh trêu đùa, vỗ vỗ bả vai Tiêu Táp, đối mặt với nguy hiểm sắp xảy ra tựa hồ không để trong lòng.

"Các ngươi tình cảm thật tốt!" Một tiểu tử khác ước ao nói, khoảng hai mươi tuổi, trên mặt tuy mang theo nụ cười, trong mắt lại là thê lương, thản nhiên giống như nhìn thấu thế gian lại như bi tráng thấy chết không sờn.

"Các ngươi ở đội gì, trước kia như thế nào chưa thấy qua?" Có người tò mò hỏi.

Tiêu Táp dừng một chút, không thèm để ý bị người vây xem, thoải mái dắt tay Bạch Cảnh, lo lắng nói: "Phía trước phỏng chừng không trụ được, trong chốc lát chúng ta làm thế nào?"

Đại binh trào phúng mỉm cười, tà tà liếc hắn một cái: "Ta nào biết, nghe mặt trên an bài."

Nghe thấy hắn nói, chung quanh liền trầm mặc, tiểu tử vừa mới mua vui trong đau khổ hốc mắt hơi phiếm hồng, cho dù hắn lại biểu hiện bình tĩnh, trong lòng vẫn sẽ sợ hãi, không có người nào nghĩ sẽ hảo hảo còn sống.

"Tường ca, ta không muốn chết, ta nghĩ đến gia đình, ta nghĩ đến mẹ của ta, không biết hiện tại người thế nào..."

Giống như không khí chung quanh bị lây nhiễm, Tưởng Từ đánh một quyền vào ngực, cực lực ẩn nhẫn thống khổ trong lòng, thật cẩn thận lấy ra một tấm ảnh chụp nhiều lần lưu luyến ngắm nhìn, thanh âm trầm trọng nện trong lòng mỗi người: "Ta cũng không muốn chết, vợ của ta năm nay mới sinh con, hiện tại ta còn chưa thấy qua...."

Một đám nam nhân nước mắt giàn dụa, áp lực trong không khí khiến người hít thở không thông.  

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia ( Edit) - Dạ DuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ