Ta gặp chàng lúc mới tròn mười ba. Thanh Ngôn. Ngày đó, trong mắt ta, hắn mới mười bảy, là một thiếu niên lanh lợi.
Khi đó ở Tần Hoài đang là đầu mùa xuân, từng trận gió bắc thổi về. Cảnh xuân sắc Giang Nam chưa kịp thưởng ngoạn đã phải hướng lên phía bắc sông Tần Hoài, ở nơi xa xôi vạn dặm chiến tranh với người Hồ ở bắc chân núi Âm sơn vọng tiếng ngựa kêu thảm thiết. Sông Tần Hoài xa tắp, bầu trời Đại Dận phản chiếu lên giữa mặt băng điểm chút sắc xanh vẩn đục.
Ông nội thế nào cũng chẳng qua nổi mùa xuân, đầu óc người đã lẩm cẩm lắm rồi nhưng vẫn cương cường giữ chút sức lực đợi chủ nhân của thanh kiếm người đúc.
Ông nội ta là thầy đúc kiếm vang danh Trần quốc, là thầy đúc kiếm được mọi người ca tụng, một trong số mười hai thầy đúc kiếm giỏi nhất đương thời. Người mất đến mười năm rèn một thanh kiếm, nó khiến người hao tổn không ít tâm sức, lúc mới rèn xong lại toát ra hung khí mãnh liệt, hoàn toàn hút cạn sức sống nơi người. Thanh kiếm này là thanh kiếm cuối cùng người đúc, quả nhiên là danh kiếm đương thời.
Lúc tỉnh lại, ông nội ta nói với mấy kiếm khách Trần quốc, bảo nếu ai có khả năng hoá giải được Thất tinh kiếm trận ở Kiếm Lư[1] không chỉ có thể mang Chú Lũ[2] đi mà còn cả ta, cháu gái người. Người vốn có hai cháu gái nhưng tỷ tỷ ta sau khi xuất giá đã mất tại nhà chồng, ta trở thành huyết mạch duy nhất của Kinh gia. Ông nội chẳng thèm quan tâm tới huyết mạch duy nhất là ta đây, với người mà nói, huyết mạch không thể tiếp nối y bát[3] của người thì cũng vô dụng. Ta đây mặc dù tứ chi khoẻ mạnh, thần trí trong sạch nhưng thuật đúc kiếm Kinh gia chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ. Cha mẹ ta lại chẳng sinh cho Kinh Gia lấy một đứa con trai đã buông tay tiến về phía Tây. Bốn mươi bảy thế hệ Kinh gia dường như nhất định là kết thúc ở đời ông nội ta rồi.
Ta không được hiền lành ngoan ngoãn như tỷ tỷ, ông nội lại chẳng thèm răn dạy ta nên ta chỉ lén lút học trộm.
Ta sớm đã hiểu cuộc đời chúng ta không quan trọng bằng một thanh kiếm. Trong toàn thiên hạ này ta hận nhất là thứ sắt đen có thể giết người kia.
Ông nội sắp mất, người bảo chủ nhân của Chú Lũ kiếm nhất định phải là một kẻ mạnh đương thời, người mang ta giao phó cho kẻ mạnh kia, cũng để cho dễ ăn nói với liệt tổ liệt tông.
Ta không cần cái kẻ mạnh nhất kia, chỉ cần một kẻ đối tốt với ta là được. Đống sách cũ nát tại thư phòng ông nội có rất nhiều ghi chép, kẻ càng mạnh, càng có lòng hoài tưởng thiên hạ. Đã đem toàn thiên hạ ôm vào lòng rồi thì đâu lý gì đến mặt mũi kẻ khác được nữa. Ta mới mười ba tuổi nhưng đã sớm hiểu rõ rồi. Chú Lũ kiếm không thể chọn được chủ nhân, với ngươi cũng chính là một trở ngại. Nếu như kẻ nọ là một lão già sắp chết, thì có phải là ta sẽ bị chôn vùi cả đời ngày ngày bên kẻ như hoàng hôn xế bóng, đợi lúc hắn chết rồi thì ở tuổi hoa tươi đẹp như vậy cũng chẳng thể tái sinh làm người nữa sao? Nỗi sợ đó cứ thế nghiêm ngặt chiếm lấy kẻ tuổi nhỏ ngây thơ là ta. Ta nghĩ, ta phải tự mình nhắm trúng một người, cho mình cơ hội tự chọn lấy một người.
Ngày mồng hai tháng hai, ngày Long Sĩ Đầu, một nửa số kiếm khách Trần quốc tề tựu tại Kim Lăng, rải rác khắp các nhà trọ trong thành. Ta ăn mặc như một bé trai bẩn thỉu, đi hết nhà trọ này sang nhà trọ khác. Ta lén quan sát những kẻ lạ măng theo bội kiếm, bọn họ ai ai cũng dáng vẻ cao lớn, dã tâm bừng bừng. Những người này đều vì Chú Lũ mà đến. Trong số họ có một kẻ mỗ nắm giữ vận mệnh tương lai không nhìn thấu được của đứa trẻ mười ba là ta.
YOU ARE READING
MỘC LAN RẠNG KHẮP NÚI ĐỒI-ĐƯỜNG THẤT CÔNG TỬ
RomanceĐường Thất Công Tử tuy gọi là "Công tử" nhưng thật ra là là một nữ nhà văn trẻ khá nổi tiếng với những tác phẩm trên mạng rất được yêu thích. Có thể nói Đường Thất là tác giả bí ẩn nhất đối với các độc giả, hầu như không có bất kỳ hình ảnh, tiểu sử...