[End] Chap 23

3.7K 299 60
                                    

Jihoon là kiểu người luôn dùng lời để nói, bao năm tháng qua chưa từng thay đổi.
Duy chỉ có lần này, lúc nhìn đến chiếc giường trống hoắc, chỉ còn sót lại một màu trắng toát, lạnh lẽo, cậu ta mới thực sự phát điên.

Dẫu biết hành hung nữ giới là sai, nhưng căn bản giờ này bất kể điều gì, đầu Jihoon cũng đều không thể tiếp nạp nổi.

- Nói đi, Guan Lin đâu rồi?

Từng đường tơ máu hằn lên đỏ ngầu trong mắt Jihoon, hơi thở cậu ta cũng đằng đằng sát khí.
Chân So Ah tưởng chừng sắp không còn chạm đất nữa, cô khổ sở quơ quào loạn xạ, lực từ cánh tay So Ah vốn không đủ mạnh để dằn ra khỏi kẻ đang siết chặt cổ như muốn bức mình tắt thở kia.

Cô cảm thấy máu đang lưu thông chậm dần, trời đất mù mịt.

- Ji-Jihoon...

Cố sức đạp vào chân, cấu xé dữ tợn đến đâu, người đối diện mặt mày vẫn chẳng chút biến sắc, đều một màu đen kịt, phủ kín dương quang, không chừa cho So Ah chút cơ hội hít thở không khí.

Cứ như vậy dằn co một hồi.

Phòng Guan Lin là phòng VIP, nếu không bấm chuông gọi, sẽ tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào lãng vãng đến gần.
So Ah muốn phát điên lên vì điều ấy, thiếu không khí đến độ trời đất đều đã chuyển sang màu đen, cô tưởng mình thật sự sắp chết đến nơi rồi đấy.
Tự dưng thấy hối hận vì bản thân cư nhiên lại lết xác đến đây tìm tai hoạ.
So Ah trợn mắt, tròng mắt trắng dã, há miệng khó nhọc.

Bị dồn nghẹn ứ vào góc tường, cơ hội bỏ chạy còn không có, ngay cả việc giải thích, người kia cũng không chịu chừa cho So Ah chút thời gian.

So Ah dần mất tỉnh táo, đầu óc liên tục chửi thề: "Má nó, cứ hỏi ở đâu mà không buông cổ ra... Này là muốn bức chết người khác đây mà..."

Còn bao nhiêu dự tính, bao nhiêu ước mơ, ngay cả việc đến đây còn chưa kịp báo với người nhà.
So Ah tủi thân muốn khóc.

Phim ảnh thì hay lắm, nữ phụ không phải đều mạnh mẽ, khôn ngoan, hại người trăm phát trăm trúng hay sao? Tình cảnh thế này... Tính ra mấy bộ phim cô xem, tất cả cũng chỉ là lừa gạt.

So Ah la hét không ra hơi, chân cũng cố khiễng cao hết cỡ, tay người kia thì cứ như thể đang muốn nhấc luôn cô lên.
Nếu có thể nhấc lên, nhiều khi cậu ta đã quẳng cô ra khỏi cửa sổ.
So Ah nhiều lần mơ hồ nghĩ như vậy.

Sau một hồi, rốt cuộc Jihoon cũng chịu buông tay, không còn chút sức lực mà ngã khuỵ xuống.

So Ah tựa vào tường, ôm cổ mình, hít lấy hít để, không khí tràn ngập vào khoang phổi.
Cô biết mình còn sống.
Nước mắt cảm ơn cuộc đời còn chưa kịp trào ra, đã bị tiếng khóc rống của Jihoon doạ cho sợ mất mật.

So Ah ôm cổ, hốt hoảng nhìn xuống chân.
Jihoon cứ thế ngồi khóc ngon lành.

- Này... Này.... người bị hành hung... là em cơ mà...

So Ah nghệch mặt ra, không hiểu loại tình cảnh này là thế nào. Bây giờ nếu như có người bước vào, chắc chắn đều sẽ một câu khẳng định cô là kẻ đi hà hiếp người khác.

✔️ [FANFIC] [PanWink] Góc KhuấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ