Mở đầu

1K 112 33
                                    

Dành tặng cho hobibottom123

***

Trắng, trắng muốt.

Jimin nhìn thấy giữa khoảng không trắng xóa một thiên thần. Người đó mặc bộ đồ trắng, đôi cánh dài sau lưng phập phồng chuyển động, vô tình truyền về phía cậu một làn gió. Gương mặt thiên thần rất đẹp, vẻ trìu mến hiền lành kia khiến Jimin bất giác không thể rời mắt khỏi. Cậu nhìn chằm chằm thiên thần, đôi mắt trong trẻo tập trung vào một điểm, quên cả chớp mắt. Thiên thần cũng nhìn lại cậu, ánh mắt dịu dàng như hoa như ngọc, bờ môi bất giác cất tiếng hỏi.

"Này, Jimin, liệu cậumuốn đi cùng tôi?"

Chất giọng ấm áp xen vào phế quản của Jimin. Thân thể lạnh giá bị bao phủ bởi màn sương trắng đột nhiên lấy lại được thân nhiệt. Jimin mỉm cười, câu trả lời đã được định sẵn trong thâm tâm.

"Tôi..."

***

*Bốp*

Yoongi tát Jimin lần thứ mười. Bàn tay anh cùng gò má đối phương đều đỏ ửng, nhưng người kia vẫn chưa chịu dậy. Yoongi không hiểu thằng em mình đang mơ cái gì mà say đến thế, nó cứ cười khúc khích, thậm chỉ còn chảy dãi nhoe nhoét ra chăn gối, làm phiền đến người anh đang chuyên tâm sáng tác này. Yoongi tự nhủ, một mai nổi tiếng, anh sẽ đem chuyện này kể ra cho nó xấu mặt thiên hạ. Nghĩ đoạn, anh liền cầm điện thoại chụp luôn một bức Jimin, rồi tự nhìn tự cười ha hả.

Sau đó, anh nhẹ nhàng lấy băng dính dán cẩn thận vào mồm thằng em mình, rồi quay trở lại giường của mình và cần mẫn viết lời cho những giai điệu đã được sáng tác. Jimin thức giấc không bao lâu sau đó, thằng bé chẳng nói chẳng rằng lao như thiêu thân vào phòng vệ sinh làm anh bật cười. Đứa nhóc họ Park kia có một thói quen là mỗi đêm trước khi đi ngủ đều uống cả tạ nước vào người, để lại hậu quả là sáng sớm phải chạy như tào tháo rượt.

"Cũng may không dầm." Yoongi nghĩ thầm

Mười phút sau, Jimin bước ra khỏi phòng tắm với bộ dạng tinh tươm, đẹp đẽ, như thế con người luộm thuộm ban nãy chưa từng tồn tại. Cậu nhóc đến gần Yoongi, cười ái ngại.

"Hyung, bố Bang lại gọi em à?"

Gò má đau rát và đỏ ửng đã tố cáo hành động của Yoongi. Bình thường người anh này sẽ không gọi cậu dậy vào ngày nghỉ, nên Jimin phỏng đoán có lẽ có việc gì nghiêm trọng.

"Không, anh bảo mày dậy tiếp khách." Người anh trai họ Min lạnh nhạt đáp lời cậu.

"Khách?" Jimin tròn xoe mắt. Phỏng đoán sai lệch làm cậu nửa tò mò nửa khó chịu.

"Trợn mắt nhìn tao làm gì. Ra phòng khách mà xem. Người mới. Nhớ tiếp đón cho cẩn thận"

"Èy, sao anh không đi? Thằng em anh còn chưa ăn sáng mà."

[MinHope] Tỉnh giấc trong mơ tôi thấy mình là aiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ