Chính Luân thở dài, dựa vào bức tường bẩn thỉu sau lưng, chân đá đá cái vỏ lon bẹp rúm dưới đất. Kể từ hôm nay anh: không còn là cậu trai ngoan hiền nữa, mà sẽ trở thành một thằng giang hồ vô công rồi nghề, suốt ngay đi gây sự đánh nhau. Thật phiền phức, không biết sao tự nhiên lại nhận nhiệm vụ này làm gì nữa.
Anh lại chán nản thở dài, không ngừng suy nghĩ về tương lai tăm tối mịt mờ của một cảnh sát ngầm. Vậy là từ giờ không thể thường xuyên về thăm gia đình rồi, thế nào mẹ cũng giận điên lên cho coi.
Và bây giờ, nếu bỏ qua vấn đề mẹ sẽ chém mình bao nhiêu nhát, thì Chính Luân đang phải đối diện với một vấn đề còn rắc rối hơn. Đó là: Anh hoàn toàn không biết phải làm sao để gia nhập vào Huyết Hồ. Đúng như thế, sinh viên vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Chính Luân, vì một phút háo thắng mà đã nhận nhiệm vụ làm nội gián, dù chính mình lại chẳng có chút kế hoạch nào. Giờ, đến khi đứng ở đây, tay phải đang vần vò mớ giấy tờ giả do bên cảnh sát cung cấp, thì mới thấy mình ngu cỡ nào. Chút tiền trong tài khoản chỉ đủ sống trong 1 tuần, mà hàng tháng lương nhận được cũng chỉ là lương công chức bình thường, trừ khi có đóng góp mới được tăng. Thật sự không đủ sống QAQ. Chính Luân đại thiếu gia từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh phải xoắn xít cả lên vì chuyện tiền bạc. Phải làm sao bây giờ? Nhiệm vụ nhận rồi không thể hoàn lại được, mà nếu có được thì chẳng phải chặt đứt con đường thăng tiến trong ngành sao. Hay là kiếm việc làm thêm? Mà từ nhỏ ngoài học ra thì đâu biết làm cái méo gì, mà giờ bằng cấp không có thì kiếm đâu ra công việc tàm tạm mà làm? Phải làm sao đây? Anh thấy bế tắc quá!
Khi Chính Luân đang rối trí tính bỏ đi thì nghe có tiếng đánh nhau vang lên ở cuối con hẻm anh đang đứng. Không hiểu do là cảnh sát, hay vì một lí do gì đó mà chưa kịp suy nghĩ, anh đã vội chạy về hướng đó rồi.
Chỗ xảy ra chuyện là cửa sau một quán bar nhỏ khá khuất, nhưng nhìn hàng két chai rỗng chồng lên nhau như một bức tường thành có thể thấy quán này làm ăn không tệ. Nhưng vấn đeef này không quan trọng, quan trọng là một đám người đang dồn vào ngõ cụt trong hẻm để đánh nhau ầm ĩ cả lên. Khi nhận ra bọn họ không phải đánh nhau, mà vây vào hội đồng một người, thì máu hiệp nghĩa của Chính Luân nổi lên bừng bừng, anh lao vào vòng vây, giúp đỡ cậu trai tóc vàng xử đẹp bọn kia.
Nhưng dù đã tăng lên thành hai người, và bọn họ đánh đấm rất khá, nhưng vẫn không thể đột phá vòng vây. Lí do tạo sao ư? Đơn giản. 2 đấu 18, bên nào sẽ thua trước đây? Và quả thật sau một hồi tả hữu xung đột, cả Chính Luân và cậu tóc vàng đều bắt đầu đuối sức, trong khi bọn kia vẫn còn đang rất sung. Bọn chúng vừa vờn hai người, vừa cười cợt như thể đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ. Chính Luân tức anh ách, nhưng căn bản là lúc này không thể làm gì cả.
Có tiếng người ngã xuống đất, sau đó là tiếng cười ồ lên. Chính Luân lẫn mấy tên đang đấu với anh đều dừng lại, nhìn về phía đó. Tóc vàng nằm bẹp dưới đất, dãy giụa một cách yếu ớt trong khi bị một tên có vẻ là thủ lĩnh dẫm lên đầu. Cả người cậu ta lấm lem bụi và máu, nom thảm hại vô cùng. Chính Luân cảm thấy mặt mình nóng lên, tai như nghe tiếng máu chảy rừng rực, lấy sức lao về phía tên kia.

BẠN ĐANG ĐỌC
Tìm người trăm năm (Cây đào cổ thụ chính văn)
RomancePhần chính truyện của Cây đào cổ thụ. Khi Chính Luân đã lớn lên, với quyết tâm trở trở thành một người bảo vệ chính nghĩa và trật tự, mang lại bình yên cho mọi người. Trong lúc làm nhiệm vụ, anh vô tình gặp phải một người giống Đông Phương Vạn Tình...