Chương 7

2.1K 39 0
                                    

  Tôi đã đứng trước cửa phòng bệnh cùng Tiểu Trư nhưng lại không đủ can đảm đẩy cửa vào trong...

Bởi vì khi bước vào, tôi sẽ phải đối mặt với bạn gái, cha mẹ thân yêu và người anh trai suy tàn của anh.

Tiểu Trư nhìn tôi, đau lòng lên tiếng: "Tại sao các cậu phải làm khổ nhau đến vậy? Vô duyên vô cớ chia tay. Sau khi chia tay, mọi người lại nhìn thấy hai cậu không ngừng giày vò nhau. Chỉ tích tắc mà cả hai cậu đều có bạn trai và bạn gái mới. Hai cậu luôn tự đẩy mình ra xa đối phương..."

"Tớ không có. . ."

"Cậu nghĩ rằng tớ và mọi người không biết sao? Cậu cho rằng không ai biết ư?" Nước mắt Tiểu Trư chảy xuống, cô nói khẽ, "Ánh mắt hai cậu nhìn nhau khiến mọi người rất đau lòng! Có ai không nhìn thấy điều đó? Nhưng chẳng phải mọi chuyện đã qua hết rồi sao? Tại sao hai cậu không làm lại từ đầu? Bạn trai mới của cậu rất tốt,vậy tại sao cậu không vui vẻ?"

Tại sao? Tại sao tôi không vui vẻ?

Tiểu Trư cậu biết không, có vài người không thể trở thành quá khứ. Bởi vì mình không nỡ xem anh ấy là quá khứ!

Ngay lúc tôi cố lấy dũng khí đẩy cửa bước vào, tôi lại nghe thấy giọng nói nấc nghẹn của một cô gái truyền ra bên ngoài: "Anh không thể quên cô ấy được sao? Từ ngày anh nghe cô ấy đính hôn, cả tháng qua anh không hề dòm ngó tới em. Bây giờ anh lại để mình xảy ra chuyện. May là anh vẫn sống sót, không thôi... anh kêu cô chú phải sống thế nào?"

Đầu óc tôi nổ tung, từng chữ từng chữ như kim châm đâm tôi rỉ máu...

Dương Ảnh, mày không nên đến, vì một khi đã đến, mày sẽ không trở về được nữa.

Con người thống khổ là vì biết rõ đó là đầm lầy vô vọng nhưng vẫn tình nguyện rơi vào.

Tôi nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc của Mạc Thành vang lên trong phòng. Dẫu giọng anh khản đặc nhưng vẫn khiến tôi mừng như điên. Anh tỉnh rồi ư? Anh thoát khỏi nguy hiểm rồi ư? Tôi không thể kìm chế nổi nữa, tôi đẩy cửa bước vào.

"Mạc... Hứa Mạc Thành, bọn tớ tới thăm cậu!" Tiểu Trư cười vờ như vui vẻ, "Tốt quá! Hôm kia tớ còn thấy cậu hôn mê, hôm nay cậu đã tỉnh rồi!" .

Tôi đặt thuốc bổ và hoa quả lên đầu giường. Cha mẹ Mạc Thành không ở đây. Triệu Tịnh Tịnh lạnh lùng nhìn tôi, "Cô tới đây làm gì?" .

"Tôi muốn giúp một ít... tiền phẫu thuật..." Tôi nói lí nhí.

"Chúng tôi không cần tiền của cô!" Triệu Tịnh Tịnh kiên quyết đáp. Tôi nhìn anh tiều tụy nằm trên giường. Người anh quấn đầy băng, mặt anh bầm tím, đầu anh cũng băng kín. Trái tim tôi co rút đau đớn. Tôi bất chấp tất cả, lớn tiếng nói với anh, "Anh đừng từ chối em. Em... chỉ muốn giúp anh."

Hứa Mạc Thành ra hiệu Triệu Tịnh Tịnh tới gần mình, anh nắm tay cô ấy, chậm rãi nói với tôi: "Em đi đi. Tôi không cần đồng nào từ em."

Tôi siết chặt hai tay. Đúng là chướng mắt! Lúc này đầu tóc tôi rối bù, tôi vẫn mặc nguyên áo ngủ, thần sắc tôi mệt mỏi chạy ào tới đây. Nhưng đến cuối cùng tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc...

"Hứa Mạc Thành, cậu không thể tha..." Tiểu Trư không kìm được muốn giải thích, nhưng tôi đã kịp lôi cậu ấy xềnh xệch ra ngoài...  

Em là ngoại lệ - Đinh MặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ