Chương 11: Tây vực vương tử

4.7K 140 5
                                    

  Trời trong nắng ấm.

Băng thành không chỉ được bao phủ bởi băng tuyết mà ánh mặt trời cũng phá lệ chói mắt.

Mở cửa sổ ra, làn gió thanh lương lạnh thấu xương chậm rãi tràn vào, mang theo không khí đặc hữu tươi mát, làm cho tinh thần con người không nhịn được rung lên.

Lăng Tử Giai ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi trầm mặc, hạ bút.

Khung cảnh tuyết sắc chưa họa hoàn, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm Điệp Vũ: "Ngươi đi nhanh lên! Còn chậm chạp ở đó làm cái gì! Ta nói Vương Thiếu Khiêm, ngươi nhanh lên được không hả!"

Lăng Tử Giai ngừng bút, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy Điệp Vũ đang lôi kéo Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt khổ tướng đi đến, Tử Giai liền buông bút, chuẩn bị xem Điệp Vũ lại có chủ ý quỷ quái gì.

Tiết Đàn ngồi trên ghế, hai tay chống má mơ màng đi vào giấc ngủ, nghe được động tĩnh, rốt cuộc dùng sức nâng mắt, liền nhìn thấy Điệp Vũ đã lôi Vương Thiếu Khiêm vào trong.

Vừa thấy Tử Giai, Điệp Vũ buông Vương Thiếu Khiêm, liền nhào tới. Tiết Đàn cả kinh, nhanh chóng dời thân kéo Tử Giai đến sau lưng, trầm giọng nói: "Điệp Vũ, ngươi muốn làm gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điệp Vũ vốn chuẩn bị tốt bộ dáng muốn khóc, nay nhìn đến Tiết Đàn, liền ngây ngẩn cả người.

Lăng Tử Giai nhẹ giọng ho khan một tiếng, từ sau lưng Tiết Đàn đi ra, ôn thanh nói: "Có chuyện gì sao? Không phải Thiếu Khiêm lại chọc giận ngươi đi? Mỗi lần ngươi đến đều vì cáo trạng với ta!"

Điệp Vũ thừa dịp Tiết Đàn chưa chuẩn bị, môt phen phàn trụ cánh tay Lăng Tử Giai, làm nũng nói: "Khả Hãn, ngươi cần phải làm chủ cho ta a!"

Lăng Tử Giai khó hiểu liếc mắt nhìn Vương Thiếu Khiêm một cái, trên mặt Vương Thiếu Khiêm gân xanh nhảy dựng, biểu tình so với ăn hoàng liên còn khó coi hơn, y liền hỏi: "Làm chủ cho ngươi cái gì? Cho tới bây giờ đều là ngươi khi dễ Thiếu Khiêm, không cần ta làm chủ ngươi cũng có thể khi dễ hắn đi?"

Điệp Vũ không phục nói: "Nhưng lần này không giống trước!"

"Úc?" Lăng Tử Giai bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

"Điệp Vũ, ngươi..." Vương Thiếu Khiêm hữu khí vô lực kêu lên, biểu tình cơ hồ sắp bật khóc.

Điệp Vũ cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Vương Thiếu Khiêm đã cùng ta ngủ trên một giường, chẳng lẽ còn giống bình thường sao?"

Tiết Đàn nhãn tình sáng lên, nhẫn cười nhìn về phía Vương Thiếu Khiêm.

Vương Thiếu Khiêm hận không thể tìm cái hang chui vào, khóc không ra nước mắt nói: "Việc này thật sự không phải như ngươi nghĩ. Đêm qua là ngươi kêu lạnh, chạy đến giường ta a. Tối trọng yếu là, chúng ta cái gì cũng chưa làm a!"

"Vậy ngươi còn muốn phải làm gì mới bằng lòng thừa nhận?" Điệp Vũ trừng mắt nhìn Vương Thiếu Khiêm, "Ngủ trên một cái giường, không phải là vợ chồng sao? Ngươi không cưới ta, vạn nhất ta hoài thai, vậy phải làm sao?"

Tiết Đàn nhẫn cười, rốt cuộc vẫn là nhịn không được bật cười: "Ha ha, ha ha ha, ha ha ha..."

Lăng Tử Giai vốn cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới Điệp Vũ lại không thông việc nam nữ như thế, nhưng nghe thấy tiếng cười của Tiết Đàn, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở hắn.

Tiết Đàn không chút nào để ý vẫn tiếp tục ôm bụng cười to: "Đúng vậy đúng vậy! Thiếu Khiêm nhất định phải chịu trách nhiệm với Điệp Vũ mới được! Vạn nhất nàng sinh hạ đứa nhỏ, đứa bé kia chính là cốt nhục của Vương gia các ngươi a! Ha ha ha, ha ha ha..."

Vương Thiếu Khiêm vốn buồn bực, lại không cách nào giải thích rõ ràng với Điệp Vũ, dù sao việc ngủ cùng một giường là sự thật, nhưng là, nhưng là... Ngủ cùng nhau không đại biểu họ chính là vợ chồng a a a...

Nghe lời Điệp Vũ nói, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, dường như cầu cứu nhìn về phía Tử Giai.

Lăng Tử Giai chưa mở miệng, Điệp Vũ liền phe phẩy cánh tay y, cầu xin: "Khả Hãn, ta đã gọi ngươi là Khả Hãn, ngươi còn không chịu làm chủ cho ta a. Ta ở đây không có thân nhân, cũng chỉ có Khả Hãn có thể làm chủ cho ta, ngươi không thể không làm chủ cho ta a! Vương Thiếu Khiêm chết sống không chịu thừa nhận, nhưng ngươi đâu có oan uổng hắn a!"

"Ách... Hảo hảo, ta sẽ làm chủ cho ngươi." Trong giọng nói Lăng Tử Giai có một chút ý trêu tức.

"Khả Hãn... Không phải đâu..." Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt đòi mạng nhìn Lăng Tử Giai.

"Khả Hãn tốt nhất!" Điệp Vũ không chút để ý tới Vương Thiếu Khiêm, lôi kéo Lăng Tử Giai cười thật vui vẻ.

"Điệp Vũ..." Vương Thiếu Khiêm đáng thương hề hề nhìn Điệp Vũ, chỉ còn thiếu nước kêu lên ngươi tha ta đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điệp Vũ trở nên nghiêm nghị: "Bảo ta nương tử!"

Cũng không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Thiếu Khiêm, nàng cơ hồ nhảy đến bên cạnh hắn, ôm chặt cánh tay hắn, nói: "Chúng ta phải thành thân, ngươi chính là trượng phu của ta, sao còn có thể chỉ gọi tên ta?"

"Ngươi..."

"Kêu nương tử!" Điệp Vũ sắc mặt trầm xuống, cơ hồ là quát.

"..." Vương Thiếu Khiêm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trông mong nhìn Lăng Tử Giai và Tiết Đàn như cầu cứu.

Lăng Tử Giai lại sớm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, coi như mọi thứ ở đây cùng y không quan hệ.

Tiết Đàn lại vẻ mặt chờ xem náo nhiệt nhìn hai người họ, một lần nữa ôm bụng cười to.

Vương Thiếu Khiêm bỗng nhiên cảm thấy một trận gió tây từ sau lưng thổi qua, đây là chính mình vô ý vô ý a.

"Kêu – nương – tử." Điệp Vũ ở bên tai gầm nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ.

"Nương... Nương tử..." Vương Thiếu Khiêm nhắm chặt mắt, quên đi quên đi, kêu một tiếng cũng không mất miếng thịt nào.

Điệp Vũ cười ngọt ngào, nhẹ giọng ân, con ngươi thấp thoáng sau hàng mi cong lần đầu tiên hiện ra gợn sóng.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa báo lại: "Khởi bẩm Khả Hãn, Tây Thu quốc phái đặc viên tới, thỉnh Khả Hãn nghênh đón."

Nghe vậy, trong lòng Tử Giai "lộp bộp" một chút. Người Tây Vực đến Bắc Đông quốc làm chi?

"Đã biết, ngươi lui xuống đi!" Tử Giai ra lệnh.

Thị vệ lên tiếng liền lui xuống.

Đa tình vương gia vô tình sủng [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ