Trời đang là mùa đông, tuyết rơi dầy khắp nơi, toàn kinh thành như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Viêm kinh thành rất lớn, khả dĩ có thể chứa số nhân khẩu là trăm vạn, người chịu trách nhiệm quản lý ba quận đông vực chính là Trấn Đông vương Tần Đức, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành.
Phủ đệ của Trấn Đông vương chiếm một khoảng đất cực lớn, chính môn cả ngày lẫn đêm đều mở rộng. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể cùng lúc sáu bẩy người đi vào.Tại đại môn có luôn hai người đứng hai bên tả hữu của lối vào. Chỉ thấy đó là hai đại hán dũng mãnh thân trên không mặc y phục mà cởi trần. Họ đứng yên tựa như nham thạch điêu khắc mà thành, hai mắt luôn lạnh lùng nhìn lướt qua những người bộ hành đi ngang, sau lưng đeo huyết hồng sắc chiến đao, khí thế bức nhân.
Trong tiết đông lạnh giá hoa tuyết lất phất bay, nhiệt độ hạ xuống thấp mặt sông đều đã kết tinh thành băng nhưng hai đại hán hai thân trên vẫn cởi trần không hề mặc thêm gì cả. Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi chính là bên hai đại hán bất ngờ xuất hiện một lão hổ hung mãnh.
Lão hổ toàn thân hồng sắc rực lửa, thân thể dài khoảng hơn hai thước, đuôi ve vẩy trong không trung khiến không khí nhất thời xao động, từ đôi mắt hổ phát xuất tia hàn khí. Lão hổ chính thị được gọi là "Liệt Hổ"
Lúc đó từ Trấn Đông vương phủ xuất hiện hai đại hán giống như hai đại hán cởi trần đang đứng trước cửa, chỉ phân biệt nhờ vào liệt hổ hung mãnh họ dẫn theo, rồi họ thay đổi vị trí với nhau. Bên ngoài phủ đệ, dù là hào gia quý tộc hay là bình dân du dân tại Viêm kinh thành đều tự giác tránh đường đến gần Trấn Đông vương phủ.
Trong một tiểu viện u tĩnh tại Trấn Đông vương phủ.
Một trung niên nhân vận thanh y đang ngồi trên thạch kỷ, bên cạnh là một tiểu nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là mười hai người, lão giả có, mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có...nhưng cả mười hai người này đều có điểm chung là đều mặc tử y.
"Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" Hài tử Tần Vũ mới sáu tuổi đang ngồi trên đùi phụ thân, trong tay đang nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn phụ thân Tần Đức.
Tần Đức hòa ái nhìn nhi tử Tần Vũ, khẽ xoa đầu đoạn hướng về phía mười hai người kia điềm đạm nói: "Các vị dậy dỗ Vũ nhi một khoảng thời gian, cũng đã tốn công không ít, không cần phải cân nhắc nữa, xin cho ta biết nhận xét. "
Mười hai người kia nhìn nhau, sau cùng một lão giả có chòm râu bạc trắng tiến lên một bước, cung kính nói: "Bẩm vương gia, chúng tại hạ đã quan sát về các phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kỳ môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy nhiên đối với các vấn đề quyền thế không hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng phù hợp trở thành một người có vị trí cao."
Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài họ đã có thể đưa ra phán đoán như vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Tần Đức trong lòng không thể hoài nghi được.
Tần Đức thở dài một tiếng, nhìn sang hài tử Tần Vũ ngây thơ chưa biết gì, cười khổ nói: "Ta hiểu, Vũ nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục không có một tia hứng thú, tuy nhiên nó sinh ra đã được định sẵn để trở thành..."
Tần Đức đang nói đột nhiên ngừng lại, quay về phía sau phất tay nói: "Thời gian qua đã làm phiền các ngươi nhiều, các người có thể li khai vương phủ." "Vương gia, chúng tại hạ cáo từ!"
Mười hai tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang viện u tĩnh.
Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Tần Đức và nhi tử Tần Vũ. Tần Đức trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau nhìn sang Tần Vũ, trong mắt chứa nhiều hàm ý khiến Tần Vũ mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi không thể hiểu được.
"Phụ vương, sao phụ vương không nói gì vậy?" Tần Vũ trong lòng rất thắc mắc, nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên không tiếp tục làm phiền phụ thân. Từ nhỏ Tần Vũ đã mất mẫu thân, trong lòng nó thì phụ thân là trọng yếu nhất, ngoài ra còn có hai ca ca nữa. Rất lâu sau đó, Tần Đức vẫn ngồi như vậy và Tần Vũ cũng tiếp tục ngồi trên đùi của cha.
Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên.
Chỉ thấy từ không trung một đạo bạch sắc tiên hạc bay tới, cưỡi phía trên là một trung niên tuấn nhã mang vẻ tiên phong đạo cốt, từ từ điều khiển tiên hạc hạ xuống trang viện. "Phong huynh, Vũ nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp ta tìm ra giải pháp..." Tần Đức nhìn sang người trung niên, lo âu nói.
Phong Ngọc Tử nhìn sang Tần Đức, trong lòng đã tự nhiên đã hiểu rõ sự tình của hảo bằng hữu, chỉ thở dài: "Vương gia, tại hạ đã nói rồi. Vũ nhi tại đan điền thập phần quái dị, hiện tại tu luyện nội công căn bản không có một tia hi vọng. Đã không thể tích tụ nội lực thì tự nhiên cũng không thể tu luyện nội công. Đan điền căn bản là do thiên sinh, trong hàng vạn người cũng không thể tìm được một người thứ hai nào như vậy, Phong Ngọc Tử ta thật sự không thể tìm ra giải pháp." Nghe lời đó, Tần Đức từ từ ngồi xuống trầm tư hồi lâu.
"Phụ vương, nội lực là gì, đan điền không thể tích tụ nội lực là gì? Những vị lão sư lúc nãy cũng nói đến việc này, điều đó có nghĩa gì?" Hài tử sáu tuổi Tần Vũ hai mắt nghi hoặc hỏi phụ thân. Lúc trước nó đã hỏi nhưng không được trả lời.
Tần Đức trong lòng chỉ biết cười khổ, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Vũ nhi, con hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải con đang rất vui sao? Không phải học nữa, con có thích trở về Vân Vụ sơn trang không?
Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên như ngọc trong đêm, phấn chấn nói: "A, con không phải học những quyển sách khô khan đó nữa sao? Về Vân Vụ sơn trang con thích ôn tuyền (suối nước nóng) ở đó, con còn thích ngắm sao, ngắm cảnh mặt trời mọc.ʺ
Tần Đức cười đáp: "Tốt, tốt lắm Vũ nhi, con thích là tốt rồi, cha sẽ cho người đưa con về Vân Vụ sơn trang. Cả nghìn tinh binh ở đó đều do con sai bảo, nếu như con muốn gì thì có thể trực tiếp nói với Liên gia gia"
"Vâng, tuyệt quá, oa, Vân Vụ sơn trang là của con rồi, con có thể ngâm mình trong suối nước nóng cả ngày, sẽ tuyệt lắm đây." Tần Vũ hưng phần nói, sắc mặt hồng lên.
Trên mặt Tần Đức là một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh, có điều Tần Vũ không thể phát hiện được.
"Con thích là được rồi. Vũ nhi, trước tiên con phải ngủ một giấc đã, khi nào đến Vân Vụ sơn trang thì Liên gia gia sẽ gọi con dậy." Tần Đức cười nhẹ và xoa đầu Tần Vũ. "Phụ vương tái kiến, Phong bá bá tái kiến." Tần Vũ vẫy hai tay, trực tiếp chạy thẳng về phòng mình.
Tần Đức nhìn Tần Vũ vào phòng rồi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị rồi chuyển thân, hóa thành một đạo bóng mờ rồi biến mất trong hậu viện. Phong Ngọc Tử tựa như đã quen nên không hề tỏ ra ngạc nhiên.
YOU ARE READING
Tinh thần biến
Randomtự up để xem, một thú vui nho nhỏ câu chuyện về Tần Vũ, một người luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, mạnh hơn để bảo về người thân, gia đình và bạn bè. Một người sinh ra đã có tất cả nhưng nếu không cố gắng hơn nữa thì mãi vẫn là kẻ bị người khác đuổ...