xa cách ngàn trùng

2K 228 60
                                    

"Những tháng năm ấy,
có lẽ là tươi đẹp nhất cuộc đời."

Vị Xuyên,
ngày nắng hiếm hoi giữa giá tháng giêng

gửi em,

Lần đầu gặp em, một ngày đông tháng mười hai cuối năm bảy tám tại trạm y tế kiểm tra sức khoẻ nhập ngũ. Anh ngồi cạnh em, tướng tá của một thằng con trai vào tuổi trưởng thành vạm vỡ khác hẳn với một em mảnh khảnh, trắng muốt với ngón tay thon dài như những đứa con gái Thủ đô nhà quyền quý có cái lắc bạc ở cổ chân. Cái lạnh tê tái miền bắc luồn lách qua những kẽ hở, bật toang ô cửa sổ. Gió bấc ùa về, đong đầy căn phòng nhỏ. Cả đám thanh niên trai tráng bất giác run lẩy bẩy, ai nấy đều buột miệng xuýt xoa. Em vẫn ngồi bình thản, nhưng khuôn mặt lại tái đi, đôi môi khô nứt.

Không kìm được lòng, anh quay sang, vỗ lưng em:

"Này nhóc, lạnh lắm không? Anh cho nhóc mượn áo nhé?"

Em hơi nhíu mày:

"Cảm ơn, tôi không sao. Mà anh bao nhiêu tuổi, sao lại gọi tôi là nhóc?"

Anh bật cười vì sự lúng túng hiển hiện trong mắt em, dù rằng em đã cố tỏ vẻ nghiêm túc:

"Anh sắp qua tuổi hai mươi mốt, còn em, chắc chỉ mười sáu thôi nhỉ?"

"Ồ, anh trẻ hơn tôi tưởng nhiều đấy. Mà này, em cũng mười chín tuổi rồi, không còn là 'cậu nhóc' nữa đâu!" - Em hơi lên giọng, vừa là bất mãn vì anh mới chọc ghẹo em, vừa là để tỏ ra người lớn với người đối diện.

Anh ngạc nhiên:

"Em chỉ cách anh có hai tuổi thôi sao? Anh còn tưởng em mới học Chuyên Khoa." (*)

Em (lại) trừng mắt, đôi mắt to tròn, sáng long lanh như nai tơ, tỏ vẻ muốn nói gì đấy nhưng rồi im lặng.

Anh mỉm cười:

"Thôi được rồi, cậu thanh niên của tôi ạ, anh không chọc em nữa, được không?"

Cậu con trai với cặp răng thỏ xinh xắn ấy ngây thơ gật đầu:

"Hứa đấy nhé?"

"Hứa mà."

Cuộc đối thoại đầy ngượng ngùng và ngây ngô ấy chẳng ngờ lại là sự khởi đầu của chúng ta, cho những hạnh phúc và cả đau thương mãi về sau.

Thế rồi anh và em làm quen, bằng hữu, rồi thành tri kỷ. Nhà em ở Ô Quan Chưởng, căn nhà anh thuê ngay ở Hàng Trống. Em là sinh viên trường Y, hiếm khi rảnh rỗi, nhưng sáng cuối tuần nào anh cũng nhất quyết lôi em ra khỏi phòng cho bằng được để hưởng chút nắng trời bù cho những hôm em vùi trong sách vở giấy bút. Đèo em trên chiếc xe đạp hỏng phanh, loanh quanh ba mươi sáu phố phường thị thành, có hôm ra Chợ Đồng Xuân nếm thử bánh trôi bánh chay, hôm thì ra Hàng Mã ngắm người ta làm đồ chơi cho trẻ con, có khi chỉ dừng lại ở bờ Hồ mà đi dạo. Anh và em dần nhận ra cái tình cảm non trẻ đang nảy sinh, và trong thoáng chốc, hai ta đều ngẩn ngơ tự hỏi liệu rằng nên dừng lại hay bước tiếp. Nhưng rồi chẳng để ai phải nói ra, ta cùng lựa chọn nắm tay nhau. Năm ấy, em chuyển đến ở cùng anh, căn nhà cấp bốn bé xíu lọt thỏm trong ngõ vắng đìu hiu nay lại có thêm tiếng đàn, tiếng hát, tiếng cười đùa rộn ràng.

Người cùng chiến tuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ