Nước Z, thành phố K
Đêm nhuộm một màu mực, bóng tối cùng sự tĩnh mịch bao vây toàn bộ thế giới ngoài cửa sổ, căn biệt thự của vị chỉ nhà họ Nam rộng rãi khí thế như một cung điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, vô cùng nào nhiệt.
Từ khi lão gia chết tới giờ, con cháu nhà họ Nam lần đầu tiên mở cuộc họp gia đình chỉnh tề như vậy.
Trớ trêu thay, hôm nay bọn họ có thể tề tự ở đây không phải bởi vì di huấn của lão gia hoặc là Nam Khôn gọi tới mà là vì một đứa con hoang.
Trong di chúc của lão gia có một điều khoản là sau khi chết, 5% trên toàn bộ tài sản danh nghĩa của ông sẽ để lại cho đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Nam, trước khi đứa trẻ chưa ra đời, những cổ phiếu cùng tiền mặt kia do đoàn luật sư của nhà họ Nam và Nam Khôn đồng quản lý, sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ giao cho người giám hộ trên pháp luật của nó cho đến khi nó đủ 18 tuổi.
Mọi người vốn đã cực kì bất mãn vì lão gia giao 45% tài sản danh nghĩa cho Nam Khôn, lại cộng thêm chuyện này, lúc ấy cậu cả và cậu hai của Nam Khôn hận không thể đi đào mộ của lão gia ra.
Đương nhiên, oán thì oán, thật sự bắt bọn họ đi đào mộ, bọn họ cũng chưa chắc có gan.
Sau đó lại tức giận mấy đứa con không biết tranh giành nhà mình, nếu bọn chúng khôn khéo một chút hoặc được lão gia yêu thương thêm một chút thì sao lão gia có thể giao toàn bộ tài sản cho một đứa cháu ngoại. (Nam Khôn theo họ ngoại)
Càng tức giận hơn là nguyên cả đám con chỉ biết cả ngày uống rượu chơi hoa bên ngoài, sắp 30 tuổi cũng không có lấy một đứa con, làm hại bọn họ hiện giờ chỉ có thể nhìn miếng thịt béo lắc lư trước miệng lại sống chết gì cũng không ăn được.
Đảo mắt lão gia đã chết được gần 2 tháng, trong 2 tháng này, mọi người cũng không hề nhàn rỗi, vừa khí thế ngút trời chuẩn bị hôn lễ cho con, vừa không tiếng động điều tra bốn phía, chỉ mong con mình thường ngày ra ngoài phong lưu không cẩn thận để lại giống, hiện giờ đã đơm hoa kết quả.
Nhưng trời đúng là không phụ người có lòng, tìm cả tháng trời, thật đúng là tìm được một đứa.
Anh họ Nam Hạo của Nam Khôn, năm đó lúc còn đi học đại học là một tên nghiện bài bạc, lại còn dẻo mồm dẻo miệng, lừa gạt dối trá, thành công đưa con gái nhà người ta lên giường sau đó không lưu tình một cước đạp bay, cô gái đáng thương kia gặp phải một mảnh tình chó tha, những năm qua vẫn một mình cực khổ nuôi con, mắt thấy cuộc sống vừa có chuyển biến tốt đẹp thì một tiếng sấm giữa trời quang đánh xuống, khiến cô gái kia thần hồn tan nát – nhà họ Nam muốn cướp con của cô.
Đứa trẻ mới năm tuổi đã trơ mắt nhìn mẹ của mình bị một đao đâm vào bụng, bây giờ nằm trong bệnh viện sống chết chưa biết, kết quả ba nó lập muốn muốn lấy mẹ kế cho nó.
Vở tuồng nhà giàu này thật sự là quá máu chó, quá máu chó.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía một đứa trẻ đang run run kia.
Vẻ mặt của mỗi người nhìn bé đều không giống nhau, hoặc oán độc, hoặc phẫn hận, hoặc không cam lòng, hoặc thương tâm, hoặc không quan tâm, hoặc có chút hả hê...Có thể nói là biểu cảm đặc sắc.
Nam Khôn ngồi giữa ghế sofa im lặng đảo bản xét nghiệm ADN trong tay, vẻ mặt quá mức nghiêm túc khiến khí thế ngạo nghễ bừng bừng càng làm tôn vẻ ngoài anh tuấn mà lạnh lùng sắc bén, cho dù theo mọi góc nhìn sang cũng khiến cho mọi người có cảm giác tôn quý.
***
Hình Thiên vừa gõ bàn phím vừa nói với Mục Hàn: "Lão đại, sắp đến giờ rồi mà Du nhi còn chưa tới, có cần liên lạc với cô ấy không?"
Mục Hàn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn mười phần: "Cô ấy có thể ứng phó."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì bên cạnh cửa truyền đến tiếng bước chân cực kì nhỏ.
Hình Thiên cùng Mục Hàn đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt chính là Triển Du mặc trang phục dạ hành màu đen. (chính là Aki)
"Hì...tay nghề của Diệt Tuyệt sư thái ngày càng biến thái nha, nửa tháng trước người em nhìn thấy chính là chị gái, chỉ chớp mắt đã biến thành một Lolita, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này xem...cho anh Thiên thử một chút nào."
Khuôn mặt của Triển Du đã trải qua cuộc phẫu thuật dịch dung bằng phân tử sinh học, không phải khuôn mặt thật của cô nhưng Hình Thiên và Mục Hàn là cộng sự cùng được bồi dưỡng trong thời gian dài căn bản không cần thử cũng có thể nhận ra cô gái trước mặt mình chính là Triển Du.
"Lão đại, hôm nay có phải anh lại quên không cho Hình Thiên uống thuốc không? Anh xem, lại lên cơn giật kinh phong, mau trị đi."
Động tác của Triển Du rất nhanh, tránh được cú đánh lén của người nào đó, mỉm cười nhìn Mục Hàn.
Mục Hàn cũng vô cùng phối hợp nói một câu: "Không trị được, người này vừa rồi khi nhận được tin tức của em đã không trị được nữa rồi, trên cổ còn đeo biển kia kìa, thuốc thần kinh của người ta không thể trị được cho cậu ta."
Hình Thiên: "...."
Triển Du ra vẻ tốt bụng giúp người nào đó vuốt ngực rồi quay đầu lại cười tươi rói: "Nói vào việc chính đi, bên hai người tiến triển thế nào rồi? Còn bọn Chiến Cát thì sao?"
Một tháng trước, bộ an ninh thu được tin tình báo từ nước ngoài, tên trùm tổ chức khủng bố quốc tế "Dữ liệu Gamma" chuẩn bị một hoạt động khủng bố liên hoàn quy mô lớn, mục tiêu đầu tiên là biên giới nước ta cùng các nước láng giềng.
BẠN ĐANG ĐỌC
BÀ XÃ ,EM KHÔNG NGOAN
RomanceTruyện Bà Xã, Em Không Ngoan của tác giả Phác Hi xoay quanh một cuộc trò chuyện đầy kịch tính nhưng cũng không kém phần dễ thương của nhân vật nữ chính. Cô luôn nhạy bén, trả lời khéo léo trước những tình huống do anh đưa ra, vì thế đôi khi các cuộc...