Chương 1

58 1 2
                                    

Cung biến năm Anh Thần Đế thứ ba, Tấn Thân Vương Tống Tử Phương làm một trận xoay chuyển càn khôn, giang sơn đổi chủ, khoác áo bào lên ngôi, một lần lưu mãi ngàn năm. 

Thủ cấp Anh Thánh Đế bị đem bêu, treo lên cổng thành suốt ba ngày ba đêm, thây bề tôi tự vẫn chất đầy cổng thành, trong cung hết thảy hậu phi khăn trắng tuẫn táng, thái hậu Trần Tư phát điên, nhảy từ đài Cửu Đỉnh xuống chết không toàn thây, tang thương nhuộm cả kinh thành.

Vương Tố nhìn Thái hậu phơi thây dưới chân Cửu Đỉnh, lại nhìn xa xa, thủ cấp Tống Chinh nhục nhã treo lơ lửng, khăn trắng bay lên, nàng cười giễu, có phải nhẹ nhàng quá hay không? Lầu cao nguy nga, trông thấy bóng Tân Hoàng hào quang rực rỡ trên tường thành, dưới chân là xác thây bầy nhầy, lại chẳng làm hắn nhiễm gió tanh mưa máu. 

Tống Chinh chết, hậu phi thắt cổ tuẫn táng trong điện Kim Loan, Thái Hậu cùng Vương Tần cùng chết dưới đài Cửu Đỉnh, bè đảng tiên đế chết không còn một ai. Tấn Vương Phi Trân Thị sắc phong Hoàng Hậu, thê thiếp lần lượt có chức sắc, lực lượng triệu đình trong một đêm được sắp xếp không lỗ hổng. 

Tân Hoàng lên ngôi thực hiện ngay việc trị thủy khai hoang, nhân dân vốn sống trong cảnh vua quan thác loạn mà lầm than cùng khổ, ngay lúc này được phát cơm gạo liên hướng kinh thành dập đầu hô vạn tuế suốt ngày đêm. Thực ra giang sơn đổi chủ là việc sớm muộn, vận triều suy tàn, diệt vong là điều tất yếu,biết tin Tân Đế đăng cơ, ngay cả các nước xa xôi như các nước Vũ, Bồng cũng gửi cống phẩm chúc mừng.

Hoàng Hậu Trân Thị chưởng quản hậu cung,trước kia khi còn là Tấn Vương phi, ở ngoài thành cũng mang lương thực đi phân phát cứu đói, là bậc hiền thê quốc mẫu được dân chúng ca tụng. 

Lúc Huệ Vương trở về từ thành Chiêu Dương, thấy đầu anh cả mình quắt queo trên tường thành hoàng cung thì chẳng thấy làm lạ, y giục ngựa không lâu đã vào diện thánh, cũng là người anh thứ sáu của y. Việc huynh đệ trong hoàng thất giết nhau đoạt ngôi triều nào chẳng có, nhưng ngặt một nỗi chặt đầu anh mình đem bêu ngày ngày tháng tháng trên cổng thành thì có phần tàn nhẫn vô cùng, quá bất nghĩa.

lúc này, Tống Tử phương ngồi trên hoàng vị, hầu bên cạnh là hai tổng quản đại nội, cũng không phải giờ thượng triều, chỉ thấy một ít quan lại cùng thảo luận biện pháp đê điều mà thôi. Lúc này, y đánh bạo, ban đầu có chút chần chừ, sau lại mạnh dan mà khuyên can.

- Hoàng Thượng, thủ cấp của đại ca cũng nên cho trở về toàn thây mà chôn cất đi, dẫu gì cũng chẳng phải người ngoài, lúc phụ hoàng còn sống cũng chỉ mong anh em trong nhà có đấu đá cũng nể tình ruột thịt...

- Huệ Vương... là đang dạy trẫm cách đối nhân xử thế hay sao?

- Hoàng đệ tuyệt không có ý đó! Chỉ là chuyện đã qua lâu rồi, mà người cũng đã chết, không thể thay đổi được gì.

Tống Tử Phương nhớn mày, bước xuống nâng người y.

- Theo trẫm đi dạo một chút.

Hoàng đế cho dựng một cái đình viện giữa hồ, xung quanh là hoa sen trắng giống nở quanh năm suốt tháng, sức sống bền bỉ. Ngay đương lúc hoa nở đẹp nhất, trà cùng được hãm từ cánh hoa cho mùi thanh đạm thơm ngát, uống vào dưỡng thần thư thái.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Mar 21, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Ngoảnh Đầu Chẳng Còn Thấy Cố Nhân.Where stories live. Discover now