Song Diệp
Author: Vẫn là tớ thôi... hehehe.....
Pairing: Ai thích Yunjae, Yoosu thì vào...
Genre: Romance, chút buồn chút vui lẫn lộn( tùy diễn biến xem có nên nêm chút Yaoi cho có màu sắc không nữa)... nhưng đảm bảo fic tớ không bao giờ có sad ending!!!
.............................***.................. .....
" Lời hay ý đẹp cổ nhân đã nói hết rồi. Nỗi buồn của chúng ta là sinh ra quá muộn...."
Mùa đông...
Cứ lặng lẽ...
Những hoa tuyết rơi.........
- Jae joong à! Đã khuya lắm rồi đệ còn làm gì nữa thế?
- Đệ đang may giày vải huynh à.
- Ừm. Màu đẹp đấy... nhưng trông nó hơi to. Đệ đã đo chân mình kỹ chưa?
Người thiếu niên xinh đẹp nhoẻn miệng cười:
- Đệ may cho huynh đấy.
Yunho tròn mắt. Anh ngồi xuống nhìn bàn tay đang tỉ mỉ từng đường kim mà nghe lòng dấy lên một cảm xúc dạt dào không thể tả được.
- Nhưng giày ta còn mới lắm mà. Đệ thức đêm may chi cho cực thế??? Đã vất vã cả ngày rồi... Lỡ bệnh thì sao???
Jaejoong lắc đầu:
- Đệ khoẻ mà. Mai là ngày huynh lên kinh ứng thí rồi, phải đi giày mới cho hên chứ. Nếu thương đệ cực khổ thì hãy gắng đỗ đạt, rồi sau nó nuôi lại đệ không muộn mà.
Yunho bỗng cúi đầu, giọng anh lưỡng lự:
- Jaejoong à... huynh... huynh...
Jaejoong dừng tay ngẩng lên:
- Huynh sao???
- Huynh... không muốn đi...
- Sao cơ? Jae cau mày. Lộ trình đã sẵn sang huynh lại giở chứng gì nữa thế?
- Nhưng ta không muốn xa mẹ và đệ, Jaejoong à!
- Xời ạ. Nam nhi chi chí mà cứ bám váy mẹ thì ngày nào mới nên.? Mẹ kỳ vọng nhiều ở huynh lắm đấy. Huynh mà không phấn đấu, mẹ sẽ rất buồn, cả đệ cũng buồn nữa.
Yunho cất giọng thâm trầm:
- Jaejoong à. Đệ đã cực vì mẹ và ta quá nhiều rồi. Ta...
- Yunho huynh! Đệ được cha mẹ cứu sống khỏi cái đói, cái rét đem về nuôi và còn đối đãi không khác con ruột... Ơn nghĩa đó Jaejoong vẫn nhớ mãi, suốt đời này vẫn trả không hết thì Xá gì chút cực nhọc thể xác cỏn con này hở huynh! Đệ không tài năng lại ngốc nghếch nữa. Huynh thì lại khác. Nhà họ Jung đặt hết niềm tin vào huynh, huynh hãy gắng đỗ đạt làm quan to cho rạng rỡ tông đường... Rồi thì... sau đó... lấy vợ sinh con nối dõi cho vui cửa vui nhà... Lúc đó đệ cũng vui lây...
Yunho chợt nắm lấy bàn tay gầy lạnh đi vì trời khuya của Jaejoong:
- Không! Jae à, huynh sẽ không cưới vợ đâu.
- Huynh nói điên gì thế???
Jae joong cúi đầu lảng tránh đi ánh mắt tha thiết của Yunho, tay cậu khẽ rụt lại. Nhưng Yunho cương quyết nắm chặt... Anh nâng gương mặt cậu lên, soi vào đôi mắt đẹp của cậu cất giọng sâu lắng: