Chương 50: Huynh đệ tranh phong
(cái tiêu đề hiểu nôm na: anh em tranh giành khí thế :”>~)
Mà lúc này, tâm tình Mạc Hạo Vũ cũng thành một mảnh tươi sáng.
Nhất là bởi trước mặt y cảnh đẹp không sao tả được. Lương Tu Ngôn trên người vẫn còn mặc trang phục nữ phó của y, phía dưới làn váy một đôi chân thon dài nhẵn nhụi, chất lỏng màu trắng đục theo bắp đùi một dường chảy xuống, chạm đến đôi tất màu đen, hai màu trắng đen tương phản rõ rệt, toát lên vẻ gợi cảm cùng dâm loạn làm cho bất cứ ai cũng không thể li khai ánh nhìn.
Hai là do y biết chắc người đến là ai, cho nên mới nhất định phải để Lương Tu Ngôn đi mở cửa. Bằng không sao y có thể để người khác thấy cảnh đẹp nhường này được. Hanh, y là muốn xem bộ dáng tức giận nổi cơn ghen của người kia.
Lương Tu Ngôn vốn định mở cửa rồi sẽ trốn ngay sau cánh cửa, trăm triệu không thể để bị phát hiện. Mà khi cậu nhìn đến người đứng trước cửa là ai liền thoáng cái sững sờ quên cả việc phải trốn.
“Học trưởng…” Qua một hồi lâu, Lương Tu Ngôn mới lấy lại được âm thanh của chính mình. Cậu cúi đầu loay hoay cái váy chết tiệt, không dám ngẩn đầu nhìn thẳng vào đối phương.
Mạc Tuấn Ninh thấy tranh phục của cậu liền nhíu mày, bất động thanh sắc hỏi” Mạc Hạo Vũ ở bên trong?”
“uhm” , Lương Tu Ngôn thành thật mà gật đầu, đầu đã thấp lại còn thấp hơn. Cậu trong lúc nhất thời vẫn đoán không ra ý nghĩ của Mạc Tuấn Ninh, vốn đang cho rằng hắn nhất định sẽ phẫn nộ tra hỏi, có lẽ đây chính là sự yên lặng trước bão tố?
“Trước cho ta vào”
“Nga”. Lương Tu Ngôn lúc này mới có phản ứng, liền cuống quít tránh qua một bên, nhường đường Mạc Tấn Ninh bước vào. Sau đó cấp tốc đóng cửa nhà lại, vạn nhất bị người đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng này, chắc chắn cậu sẽ phải dọn nhà.
“Di, sao ca ca cũng tới à?” Mạc hạo Vũ từ sô pha bước tới, mặc dù trên mặt không thể hiện biểu tình gì, nhưng vẻ xuân phong đắc ý dào dạt kia ngay cả mù cũng nhìn ra được.
“Bất quá ngươi tới thật không phải lúc, vừa lúc quấy rối tình ái giữa ta với Lương Tu Ngôn, đúng không?” Vừa nói y vừa lơ đãng liếc nhìn Lương Tu Ngôn.
Uy! Ngươi căn bản là muốn hại chết ta đi! Lương Tu Ngôn cũng không dám trả lời. Bất quá may mà Mạc Hạo Vũ đã đem cái nghiệp chướng kia (cái đó đó =.=”) của y nhét về nơi cần ở, … ít nhất không có bằng chứng biểu hiện họ vừa phát sinh cái gì ám muội. Lương Tu Ngôn nghĩ thế liền thoải mái, sau lại vô thức kéo kéo làn váy xuống, nỗ lực che khuất đệ đệ đang cương kia. Đáng tiếc cậu quên rằng còn có tinh dịch của nam nhân đang thuận theo bắp đùi mình chảy xuống.