1. "Anh ngẩng đầu, nhìn ánh nắng nhảy múa trên mặt cô, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp…đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí còn không kịp từ chối.
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh."2. "Bảy năm! Vậy mà đã bảy năm rồi. Thời gian vô tình!"
3. "Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ."
4. "Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?
Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn."5. "Dĩ Thâm rất gần, rất gần.
Nhưng sao lại xa cách đến vậy."6. "Đau? Em cũng biết đau?
Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án!
Làm sao em hiểu được?!
Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!"7. "Đã bảy năm rồi, liệu có ai còn nhớ đến mình? Nếu anh cũng ở đây đợi mình thì tốt biết mấy."
8. "Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trường hợp của tôi.
Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy. "9. "Giờ đây, cuối cùng tôi đã biết yêu, chỉ tiếc rằng em đã xa, đã mất hút trong biển người mênh mông."
10. "Hãy để quá khứ trôi xa, không nên nghĩ đến nữa.
Vì anh đã quá mệt mỏi, nên mới cần hạnh phúc gấp gáp đến vậy."11. "Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọi kỉ niệm vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua."
12. "Khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của thai nhi trong lòng mẹ, bởi vì thiếu cảm giác an toàn."
13. "Mặc Sênh, anh thua rồi."
"Bằng ấy năm trôi qua, anh vẫn thua em, thua một cách thảm hại!"14. "Mặc Sênh, tôi không thua chị, mà tôi thua Dĩ Thâm."
15. "Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại.
Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh chóng quay trở lại đây.
Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi."16. "Nhưng làm gì có mãi mãi? Cái cần đến sẽ đến, muốn trốn cũng không thể."
17. "Sau này em sẽ hiểu, nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian này thì những người khác chỉ là tạm bợ…Anh không muốn tạm bợ."
18. "Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."
19. "Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng không nơi nào không có Dĩ Thâm."
20. "Tình yêu là cốc nước, nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới biết."
21. "Tôi cảm thấy mình giống loài hoa không biết tên này.
Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi."22. "Trong kí ức của mình, cô và Dĩ Thâm đều không còn là những sinh viên đơn thuần nữa, vết rạn nứt của bảy năm xa cách luôn nhắc họ những tổn thương đó, có lẽ chỉ là vết nứt nhỏ nhưng vẫn đau đớn vô cùng. Bởi vì quá để ý nên không chịu được."
23. "Từ đó trở đi, bất kì một điểm đích nào cũng không có Dĩ Thâm nữa."
24. "Vốn duyên mỏng chẳng trách tình không sâu."