tôi kể em nghe

60 19 2
                                    

em áp ly coffee nóng hổi vào bên má lạnh buốt của mình, ánh mắt mơ hồ nhìn bên ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi kèm theo những cơn mưa phùn tầm tã cả dòng người tấp nập đi lại. tôi đứng bên góc tối của phòng khách lặng lẽ nhìn theo em, em như người mất hồn, chết lặng nhìn phía ngoài kia. tiết trời đêm nay xấu xí làm tâm tình tôi cũng chẳng khá hơn là bao. tôi bị rơi vào khoảng không vô định không có cách nào thoát khỏi hình bóng mang tên em. em hồn nhiên như thế giờ lại bị tôi làm thay đổi đến mức chẳng nhận ra. em trầm lặng, em cô độc, em tự giày vò chính mình, em để mình bị kéo vào sự tối tăm của xã hội. tôi chỉ biết theo dõi sau lưng em, không có tư cách mở lời hay khuyên bảo em cả. tôi sợ em ghét tôi, tôi sợ em hận tôi cả đời, tôi sợ em rời bỏ tôi và tôi sợ em sẽ yêu người khác.

"choang"

em đánh rơi ly thủy tinh xuống nền nhà, nước nóng bắn vào cả chân tay. em run run định cúi xuống nhặt thì tôi hít một hơi thật sâu để mạnh dạn đến chỗ em, vòng tay tôi ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé gầy gò của em, tham lam thưởng thức trọn vẹn mùi hương trên cơ thể em. em không kháng cự mặc kệ cho tôi ôm, đôi bàn tay ấm áp của em bỗng dưng cầm chặt lấy tay tôi. tôi giật mình, chẳng ngờ tới việc em động đến mình nhưng lại vui vẻ khi em cũng chịu đáp trả tôi một chút.

-minhyun

em gọi tên tôi, sau ba năm em mở miệng gọi tên tôi. giọng em dịu dàng, giọng nói mà tôi khao khát được nghe sau bao nhiêu năm mong chờ. tôi xúc động, vui sướng vô cùng. người con gái tôi yêu đêm nay thùy mị lạ thường.

-anh nghe.

-kể em nghe về chuyện tình của hai chúng ta đi.

tôi ngỡ ngàng trước sự đề nghị của em, tôi chưa bao giờ thấy em muốn nói về tình yêu của tôi và em cả, tôi cảm thấy như rằng mình đang mơ, mơ về những mong ước thầm kín sâu lắng mà chưa nói ra. em xoay người lại, ánh mắt ngây ngô nhìn tôi không rời hiện lên như thể em rất muốn nghe. tôi chần chừ trong phút chốc, không dám nhìn thẳng vào em, tôi chẳng biết nên làm thế nào cả. tôi không muốn làm em thất vọng nhưng tôi chẳng biết nên kể từ đâu cả. kể lúc tôi theo dõi em hay là kể từ lúc bố mẹ em ép em gả cho tôi?tôi kéo tay em đến chỗ ghế đỡ em ngồi xuống ghế, bàn tay tôi xiết chặt lấy đôi tay mềm mại của em, trầm ngâm một lúc, tôi khẽ thở dài, quyết định kể cho em nghe từ đầu vậy.

tôi kể em nghe

về mùa thu xào xạt lá vàng rụng, em đi ngang qua góc phố hoa ở cuối thị trấn, khuôn mặt em ánh lên tia rạng ngời, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, bộ đồng phục chỉnh tề nghiêm trang. rằng em không biết, tôi ngồi ở trong quán coffee gần đó đã thấy em. dáng vẻ vội vàng gấp gáp cố bước nhanh chân, dường như em đang có hẹn. bỗng rầm một cái, em ngã xuống , hình như em va chạm trúng ai đó. em nhăn mặt lại, đầu gối bị trầy xước máu chảy không ngừng. người va phải em thật là đáng đánh chết! hắn ta vội bỏ đi không xin lỗi em lấy một lời. em cắn chặt môi gắng sức đứng dậy nhưng vô dụng. em ngồi bệt dưới đó, khoé mắt rưng rưng vì đau đớn. tôi chạy ra khỏi quán, mau chóng đến chỗ em, tôi vội vàng bế em lên khiến em chỉ biết hoảng sợ muốn vùng vẫy chửi rủa tôi lắm mà em đâu còn sức nữa. tôi đưa em đến bệnh viện ngay đó, em được sơ cứu vết thương cẩn thận, chỉ có điều em không thể đi lại được ngay lúc này. tôi đã nghĩ rằng, giúp thì giúp thì giúp đến cùng vậy. tôi cõng em suốt cả con đường dài, em và tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại im lặng, em có vẻ như không thích nói chuyện nhiều cho lắm. tôi chỉ biết tên em là yuna, họ là choi. chẳng biết cái tên "choi yuna" của em đã ám ảnh tâm trí tôi mọi lúc.

yuhyun | tôi kể em ngheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ