(2)

5.1K 413 21
                                    

"Cái này sao lại rộng thế không biết?"

Wendy sửa sang lại chiếc áo trên người, không ngừng cằn nhằn. Cô Irene đó chọn cho cô một bộ đồ có chút không kín đáo cho lắm. Áo sơ mi trắng sọc rộng, quần thì ngắn cũn cỡn. Wendy mặt mày nhăn nhó, miễn cưỡng bước ra. Khi vừa rời khỏi phòng tắm đã thấy Irene ngồi trên giường, trước mặt nàng bày một chiếc bàn nhỏ với đầy thức ăn.

"Wendy đến đây ăn đi."

Nàng mỉm cười chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Phải nói rằng nụ cười của Irene chứa đựng điều gì đó rất kì quái. Nó khiến Wendy không thể nào an tâm khi nhìn thấy. Cô xiết chặt cổ áo, e dè đi đến ngồi cạnh nàng.

"Sao vậy? Mặc cái này không thoải mái sao?"

Irene nhìn động tác che che đậy đậy của Wendy liền nhíu mày.

"Không. Tôi ổn."

Irene lúng túng đáp lời nàng.

"Để xem. Cái này không phải mặc như vậy đâu."

Irene gỡ tay Wendy ra, đặt tay lên áo cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ áo rồi gỡ bỏ nút cổ Wendy đã cài, nàng kéo nó lệch ra sau một chút để lộ phần cổ và xương quai xanh đẹp đẽ của Wendy.

Cái này đáng ra phải dành cho nam chính mới đúng mà. Wendy căng thẳng nhìn theo động tác của Irene.

"Ổn rồi, Wendy mặc như vậy vô cùng hợp."

Irene chậc lưỡi mấy tiếng khi nhìn qua người Wendy một lượt. Cô gái đối diện nàng đúng là có khí chất. Xem nào. Irene lại nở nụ cười hết sức kì quái.

"À...cảm ơn..."

Wendy gãi đầu, bộ dạng ngượng ngùng khi chạm phải ánh nhìn nóng rực của Irene. Nữ chính này sao lại làm cô có cảm giác bất an đến thế này?

"Tôi có thể đo thử người Wendy một chút không? Ý tôi là tôi muốn may cho Wendy vài bộ quần áo chứ mặc quần áo của tôi mãi cũng chẳng được."

Kì lạ, Wendy nào có phản ứng gì đâu mà nàng giải thích nhiều thế kia. Wendy nhìn chằm chằm vào người nọ. Nếu chẳng phải khuôn mặt nàng vô cùng thiện lương cô chắc chắn sẽ nghĩ nàng có ý đồ xấu với mình. Wendy  một lát rồi cũng gật đầu.

"Cũng được."

Mắt Irene sáng lên sau câu nói kia.

"Vậy tôi bắt đầu nhé."

Chết tiệt. Lại là nụ cười quỷ dị ấy. Irene dùng tay vuốt dọc theo hai cánh tay Wendy. Sống lưng cô vì vậy mà lạnh ngắt.

"Không...không dùng thước để đo sao?"

Wendy ấp úng hỏi nàng.

"Không cần, tôi có thể ước lượng được."

Wendy cũng không hỏi nữa, im lặng để nàng đo. Cô có cảm giác chuyện này sai sai ở chỗ nào đấy nhưng không biết rõ là sai ở đâu.

"Wendy tay của Wan có cả cơ sao?"

Nàng chạm vào bắp tay cô, cảm thán một câu.

"Cái đó là do bưng bê đồ nặng nhiều nên có thôi. Tôi cũng thấy chúng rất xấu."

Wendy thở dài trước khiếm khuyết trên cơ thể.
"Tôi thấy chúng ổn mà. Rất cuốn hút nữa là."

[WR] Khi Nữ Chính Phải Lòng Nữ PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ