Chương 7

1K 86 0
                                    



"Mama."

Gió lạnh ban đêm rót vào trong lỗ tai Thương Hàn, cô bé chỉ cao tới đầu gối cô, mặc cái váy màu hồng mỏng manh, đứng ở trong tuyết, bĩu môi, vươn tay hướng về phía Thương Hàn, giống như là muốn được cô ôm.

Cô bé kia sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không cảm thấy lạnh, đôi tay vươn ra một hồi không thấy Thương Hàn có phản ứng gì, cô bé lại càng ủy khuất, chân ngắn bước về phía Thương Hàn, lanh lảnh gọi thêm một tiếng: "Mama".

"Cháu... Cháu đừng lại đây!" Thương Hàn nhìn xung quanh, không có một ai, chỉ có thứ ánh sáng u ám phát ra từ những ngọn đèn đường, mấy cái cây ven đường, lá đã sớm rụng đi sạch sẽ, nhường chỗ cho ánh đèn tha hồ giương nanh múa vuốt, Thương Hàn nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn cô bé kia, sợ tới mức lùi về sau mấy bước: "Cháu đừng có tới đây!"

"Mama... Không cần con nữa..." Cô bé ủy khuất ngồi xổm dưới đất, cái tay nhỏ bắt đầu dụi dụi mắt: "Mama không cần con nữa... Không cần Bảo Bảo nữa..."

Ban đầu chỉ là những tiếng nức nở, sau đó tiếng khóc ngày một lớn, cuối cùng khóc đến độ tê tâm liệt phế. Một đứa bé như vậy ngồi ở trong tuyết khóc, Thương Hàn nghe mà không đành lòng, cô do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn đi tới bên cạnh cô bé kia, đưa tay bế cô bé lên.

Còn không đợi cô đưa tay qua, cô bé đã một bước chui vào trong lòng Thương Hàn, bám chặt góc áo Thương Hàn không chịu buông, ranh mãnh nở nụ cười: "Mama, Bảo Bảo đã đi tìm mama suốt, Bảo Bảo sẽ không bao giờ rời bỏ mama đâu."

"Cô không phải là mẹ cháu." Thương Hàn bất đắc dĩ ôm cô bé kia đứng lên, phủi phủi đi lớp tuyết bám trên người cô bé. Cô nghĩ không biết đây là con cái nhà ai, suốt cả một ngày dài mà người lớn trong nhà không chịu đi tìm, thật đúng là vô tâm. Cô lại phát hiện người cô bé này lạnh như băng, chỉ sợ cô bé ở trong tuyết đến sinh bệnh rồi, nghĩ vậy cô liền kéo khóa áo lông của mình rồi bọc đứa bé vào trong lòng, dự định đưa nó đi qua phòng khám bên ngoài tiểu khu để bác sĩ khám thử xem.

Ai ngờ cô bé tinh quái, nhìn ra tính toán của Thương Hàn, cô bé túm khóa áo lông của Thương Hàn, hỏi: "Mama, chúng ta sẽ đi đâu ạ?"

"Cô sợ con sinh bệnh, chúng ta đi bác sĩ trước, có được không?" Thương Hàn lại một lần nữa bọc cái tay bé nhỏ của cô bé vào trong lớp áo.

Cô bé kia đột nhiên phản ứng kịch liệt, khóc lớn lên: "Con không cần! Con muốn về nhà! Con không đi bệnh viện đâu!"

Sức lực giãy dụa của cô bé lúc này thật lớn, Thương Hàn dường như không ôm nổi nữa, cô vội vàng an ủi cô bé: "Được được được, chúng ta không đi bệnh viện, chúng ta về nhà, bảo bảo ngoan... ngoan..."

Cô bé nghe thấy vậy mới một lần nữa an tĩnh lại.

Thương Hàn nghĩ dáng vẻ của cô bé này trông cũng không giống như sinh bệnh, nó lại còn liều mạng giãy dụa như vậy, một mình Thương Hàn phỏng chừng cũng không thể đưa đi bệnh viện được, hiện tại trời đã về đêm, không thể để cô bé lại đây, cha mẹ cô bé có vẻ cũng không chịu đi tìm, sau khi suy đi tính lại, Thương Hàn quyết định trước hết sẽ đem tiểu gia hỏa này mang trở về nhà một đêm, ngày mai tỉnh dậy cô sẽ đưa cô bé lên đồn cảnh sát, tìm hiểu xem cha mẹ cô bé là ai, ngay cả con gái của mình cũng để lạc mất.

[BHTT][EDIT][HOÀN] Không thể lớn lên - Tam Nguyệt Đồ ĐằngWhere stories live. Discover now