#99. Dịu dàng đến như vậy

1.1K 13 0
                                    

Lạc Dịch Bắc hướng tầm mắt theo bóng dáng của cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm theo bóng người cô, dây thần kinh trên trán giật giật liên hồi.

cô ta có phải là ngày càng không biết sống chết là gì hay không?

Anh vào phòng bếp, bước đến gần chỗ cô đứng.

Lúc bước vào, Phương Trì Hạ đang nấu mì hải sản, mùi thơm của hải sản phả ra tràn ngập cả căn bếp.

Bình thường cô cũng không nấu nhiều đến như vậy, nhưng hôm nay lại ngược lại, cô bưng lên cả một bát mỳ đầy ụ.

Cô cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, liền ngồi xuống bàn ăn. Nhìn cô hôm nay thật sự là tâm trạng không tốt, rõ ràng là ăn không hết từng ấy mỳ, nhưng lại cứ gắp một đũa mỳ đầy đưa vào miệng ăn, đến mức nghẹn tới nỗi hai lông mày nhíu lại.

Lạc Dịch Bắc bất động nhìn cô, ánh mắt trầm mặc.

Phương Trì Hạ vẫn im lặng, im lặng đến nỗi bất thường.

Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, mặt cúi xuống phía dưới xem biểu cảm của cô, bỗng thấy trên bàn có hai dòng nước mắt của cô.

Anh đứng dậy, đi qua phía cô đang ngồi.

" Tối nay có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tay anh nâng mặt cô ngẩng lên nhìn mình, nhìn đôi mắt ướt nhòe của cô, tim anh như bị thứ gì moi ra vậy, tự nhiên có cảm giác đau nhói lên.

" Anh nói không sai, tôi quả thật là bị người ta bỏ rơi, từ bé đến lớn." Phương Trì Hạ có chút hoảng loạn lảng tránh ánh mắt của anh ta, cô đứng dậy, muốn đi ra khỏi chỗ anh ta đang đứng, lại bị anh lôi lại.

" Thả tôi ra." Phương Trì Hạ vùng vẫy, hai tay liền bị anh nắm chắc.

Lạc Dịch Bắc không nói gì nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt cô.

Mắt cô đỏ hoe, phảng phất như là phải chịu đựng nỗi ủy khuất nào đó, cơ thể cứ run lên nhè nhẹ, như là đang phải chịu đựng.

Bộ dạng này của cô, làm cho anh có chút bực bội.

Anh kéo cô đến trước ngực mình, hai tay cầm lấy tay cô đưa lên, vỗ vỗ vào mu bàn tay cô an ủi, "Có người nào nói gì cô có đúng không?"

Có lẽ là vì giọng nói quá đỗi ấm áp kia của anh, có lẽ là vì buổi tối không cần phải giả vờ nữa, làm cho bức tường phòng thủ trong lòng Phương Trì Hạ đột nhiên mất đi.

Cô gục vào ngực anh, cô cũng không biết bản thân tại sao lại làm như vậy, rõ ràng là trước lúc đó cô vẫn có thể kìm nén cảm xúc trước mặt Thi Cận Dương mà vui đùa thoải mái, vậy mà tại sao lúc này lại không thể kiểm soát được tậm trạng của chính mình nữa.

Dựa vào khuôn ngực ấy, cô cũng tự nhiên như trút được một phần tâm sự.

Tiếng khóc của cô rất nhỏ, như là một con thú nhỏ bị thương vậy, nước mắt cô từng giọt từng giọt chảy xuống ướt đẫm vai áo anh.

Trong tim của Phương Trì Hạ có một nơi mềm yếu mà người khác không thể chạm đến, đó chính là, người thân máu mủ ruột thịt của cô.

Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục[Thất Tịch]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ