Em mạnh mẽ hơn cô ấy

198 2 0
                                    

Cô và anh hai người quen nhau đã được hai năm. Khoảng thời gian này đối với cô thực sự rất hạnh phúc. Hàng ngày, anh đều đưa đón cô đi làm, cùng cô đi mua sắm, xem phim, hát ru cô những tối cô không ngủ được. Cô làm đồ ăn anh tấm tắc khen ngon mặc dù đồ ăn của cô thực sự không phải dành cho người ăn...là dở tệ.Hai người tay trong tay giống như cặp uyên ương không thể tách rời.Cứ ngỡ như là một giấc mơ, nhưng mà nếu là giấc mơ thì sẽ có lúc tỉnh.Mọi thứ cứ thế tan vỡ...

Dần dần, cô bắt đầu nhận thấy được sự bất thường ấy. Nó chỉ gói gọn trong một chữ "đợi". Ừ thì mỗi sáng cô đều "đợi" anh đến đón như mọi ngày thế nhưng anh không đến, làm hại cô vì chờ anh mà đến trễ giờ làm. Ừ thì mỗi tối cô lại "đợi" tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh như thường lệ nhưng đổi lại chỉ là chiếc điện thoại im lìm nằm trong góc phòng. Ừ thì cô làm đồ ăn như mọi lần, cô đứng đó "đợi" anh khen ngợi. Thế nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo, anh không còn cưng chiều xoa đầu cô như trước đây nữa. Tại sao vậy...?

Càng ngày anh càng lạnh nhạt với cô hơn, là người yêu nhưng số lần cô gặp mặt anh đều đếm trên đầu ngón tay. Anh đã thay đổi, phải chăng anh không còn yêu cô nữa. Có lẽ vậy...Cho đến ngày hôm đó, cái ngày mà anh nói lời chia tay với cô, bầu trời đen xám xịt.

"Chúng ta chia tay đi! " - Anh nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú thế nhưng đã không còn vẻ ấm áp như ngày nào.

Cô như chết lặng, từng lời nói của anh đều rót vào tai cô một cách rõ ràng : "Tại sao, em đã làm gì sai ? " - Giọng cô như khàn đi, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn người con trai trước mặt. "Em không làm gì cả".Giọng nói anh vẫn trầm ấm như vậy, thế nhưng lúc này lại chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim cô khiến nó rỉ máu. " Em chỉ cần một lí do" - Cô khó khăn nói ra từng tiếng, giọng nói có chút run rẩy.

Phút chốc im lặng...

Bỗng nhiên anh lại lên tiếng: " Là Thiên Di, em còn nhớ cô ấy chứ ? " Thiên Di...làm sao cô có thể quên cô ta được, người con gái mà anh đã từng yêu rất sâu đậm, cũng là người mà trước đây đã nhẫn tâm vứt bỏ anh chỉ vì một lí do anh nghèo. Còn nhớ lúc đó anh đau khổ đến nhường nào, tổn thương bao nhiêu. Ấy vậy mà, ngày đó chính cô là người đã đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng chữa lành những vết thương nơi trái tim anh, khiến nó lại một lần nữa mở cửa, đón nhận cô để anh lại có thể can đảm yêu thêm một người con gái khác. Đúng vậy, là cô, người đó chính là cô. Nhưng sao giờ anh lại nhắc đến cô ấy, ánh mắt cô nhìn anh có chút khó hiểu. Anh né tránh ánh mắt của cô, khẽ nhắm mắt, cả người anh như rơi vào trong hồi ức trước đây. Anh chậm rãi lên tiếng : " Một tháng trước, cô ấy có đến tìm anh, cô ấy xin lỗi và nói muốn quay lại với anh. Nhưng đã bị anh một mực từ chối, anh còn nói đã có em bên cạnh...Thế nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, suốt ngày bám theo anh, lại bị anh đối xử lạnh nhạt. Mới vừa hôm qua đây thôi, anh được tin cô ấy tự sát, phải nhập viện vì mất quá nhiều máu. Thiên Di đang còn rất yếu, lúc này đây rất cần người chăm sóc, ở bên. Mà mọi chuyện cũng bắt nguồn từ anh, là lỗi của anh". Anh ngập ngừng một lát rồi lại nói : " Vả lại khi nhìn thấy cô ấy tiều tụy như thế, anh thực sự không chịu được. Có lẽ anh...anh vẫn còn yêu cô ấy".

Tổng hợp truyện ngắn,đoản ngắn...^_^Where stories live. Discover now