ĐỆ NHẤT CHƯƠNG

17 4 0
                                    

Phòng thí nghiệm của Kim Nam Joon có một vị khách không mời mà đến, nhưng đó là một vị khách không thể đắc tội - Jeon Jungkook, là đệ đệ bảo bối của ái nhân, hắn đành phải cố gắng làm lơ sự tồn tại của vị khách không mời kia.

"Ô bác sĩ Kim, đây là cỗ máy thời gian trong truyền thuyết sao?" Jeon Jungkook vừa cắn miếng bích quy vừa nói, cũng không quản vụn bánh rơi vào những cỗ máy móc tối yêu quý của bác sĩ Kim.

"Ta đã nói không biết bao nhiêu lần, không cần gọi ta là bác sĩ Kim, cũng không cần làm ô nhiễm máy móc của ta." Kim Nam Joon thật sự đã không thể khắc chế được cảm xúc.

"Ai nha, không cần nhỏ mọn như vậy a! Phát minh này có lợi ích gì đâu, có bản lĩnh ngươi hãy làm ra cái khăn trải bàn thần kì, có thể biến ra thiệt nhiều thức ăn." Nói xong, Jeon Jungkook lại đem ma chảo (mông) hướng đến máy móc của Kim Nam Joon.

"Nói cho ngươi biết, cổ đại có rất nhiều mỹ thực, phần lớn cho đến nay đã thất truyền, nếu như có thể trở lại cổ đại......" Kim Nam Joon thật sự rất muốn giết xú tiểu tử này, bất quá...... chủ ý đem hắn dụ đến cổ đại cũng không tồi.

"Ô...... Không, bác sĩ Kim, phát minh của ngươi thật vĩ đại, vì làm cho ta có thể ăn ngon, ngươi lại cố gắng đến như vậy, ngươi đối ta thật sự thật tốt quá, ta thật sự quá cảm động. Ta yêu nhất ngươi!" Jeon Jungkook quả thật cảm động đến sắp khóc.

"Ân...... Không sao, không sao. Ngươi chỉ cần cẩn thận đi đến nơi là được. Ta đưa ngươi đi Đường triều, thời điểm quốc cường dân phú, mỹ thực hẳn là có vẻ rất nhiều, thế nào?" Tên xú tiểu tử kia lại nói vì mình muốn tìm đồ ăn cho hắn mà chế tạo cỗ máy thời gian này, tên kia cũng không biết sự tồn tại của hắn vẫn luôn làm tổn hại đến Kim Nam Joon.

"Hảo, hảo, hảo, mau một chút, ta muốn ăn." Jeon Jungkook vẻ mặt chờ mong, trên mặt khẩn trương phiếm hồng quang.

Bước vào cỗ máy thời gian, chỉ thấy trước mắt một đạo cường quang hiện lên, màu sắc rực rỡ, đủ mọi màu sắc, dường như còn chợt lóe lên vài vì sao nhỏ, chỉ một khắc sao hắn đã đứng trên đường cái, người chung quanh đều mặc quần áo kỳ quái, chính là quần áo cổ trang trong truyền thuyết a!

Đây là Đường triều đi, cũng không biết là năm nào a. Mới đến đây, không quen biết ai, vẫn là nên tìm hiểu một chút!

Tiện tay giữ lại một đại thúc đang đi trên đường, Jeon Jungkook hỏi:"Đại thúc, Đường triều hiện tại là năm nào a?"

"Cái gì Đường triều, hiện tại là Thánh Hướng!" Đại thúc liếc liếc mắt, thì thào tự nói:"Tiểu tử trưởng thành tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới là một si nhi a."

*Si nhi: đứa trẻ ngốc

"Thánh Hướng? Không phải Đường triều? Đi lộn chỗ a? Quên đi! Cũng không biết có đồ ăn ngon hay không." Đại thúc kia nói cũng đúng, hắn thật sự là một tên ngu ngốc, tại sao ta lại không nghĩ tới cỗ máy chết tiệt đó bị hư, hắn rất có khả năng là cả đời sẽ không về được a? Sự thật đã chứng minh, hắn xác thực không hề có chút lo lắng nào.

Kim Nam Joon nhìn Jeon Jungkook dần biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xú tiểu tử này, bình thường hay quậy phá, nhưng khi được ăn, liền trở nên xúc động, không nghĩ gì, quần áo không đổi, bạc không lấy liền đi rồi, không bạc làm sao ăn? Bất quá làm cho hắn đau khổ một chút cũng tốt, ai kêu hắn bình thường chưa bao giờ chịu khổ a? Không biết lúc hắn phát hiện không phải là đến Đường triều sẽ có phản ứng gì, người bình thường hẳn là sẽ bàng hoàng bất lực a, hắn - hẳn là cũng như vậy! Đi đến một cái tủ gỗ chạm trỗ tinh xảo, Kim Nam Joon lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một tờ giấy ố vàng, thượng thư:

Trời định Cô Tinh bạn tử thành thiên

Ban thưởng Jungkook càng thời không

Kinh thế chi luyến Tường Long bảo

Khóa thế nhân duyên long luyến long

Nguyên bản trong hòm còn một khối ngọc bội "Thanh long quyết", nhưng mà bị tên hỗn đản Jungkook lấy mất, hắn đã lừa lấy đi rồi a. Xem ra, Jungkook hẳn là cực kỳ yêu thích khối ngọc bội đó, cứ để duyên phận định đoạt đi? Hết thảy cứ như vậy.

Tờ giấy này là thiên tình sử của tổ tiên hắn, nếu hắn không có đoán sai thì......

Kim Nam Joon có chút lo lắng:"Hy vọng ta không cần lý giải sai lầm ý tứ của nó."

Không biết qua thời gian bao lâu, Jeon Jungkook trì độn mới phát hiện chính mình cùng người qua đường bất đồng, chính mình cư nhiên mặc màu trắng t-shirt, quần Jean rách gối cùng giày Bata. My god! Né cái nhìn của người khác rồi tính sau, miễn cho người khác nghĩ mình bị điên rồi đem đi hỏa thiêu a. Bất tri bất giác, Jeon Jungkook bước đi vào một cái ngõ không người.

"Ngươi...... Lại đây...... Một chút." Ở một góc cư nhiên truyền đến một giọng nói mỏng manh.

Jeon Jungkook tò mò đi qua, phát hiện trong góc là một người đầy máu, tựa hồ bị thương rất nặng.

"Làm gì? Như thế nào toàn thân ngươi đều là máu a? Không phải là ăn vụng bị đánh chứ hả?" Ở trong thế giới của hắn ngoại trừ ăn vẫn là ăn.

"Tiểu huynh đệ, vật này giao cho ngươi, giúp ta đưa đến Tường Long bảo đi, nhất định sẽ nhận được hậu tạ." Người nọ lấy từ trong người ra một khối ngọc bội đỏ như máu.

"Đây là cái gì?" Đặt lên miệng cắn một chút, thiếu chút nữa là gãy cái răng.

"Chu Tước quyết!" người nọ nghĩ rằng khi nói ra cho Jeon Jungkook biết sẽ là một cú sốc lớn, không nghĩ tới tên kia cuối cùng cũng là một vẻ mặt bình tĩnh. Nghĩ rằng Jeon Jungkook chỉ xem đó đơn thuần là một khối ngọc bội thôi a, bất quá nếu nói cho hắn biết ngọc bội này có thể đổi lấy những thứ kia, hắn nhất định sẽ biết được giá trị của miếng ngọc này.

"Đưa đến đó ta sẽ được ăn ngon sao?" Hiện tại việc làm cho hắn thấy cũng chỉ có việc này, thật dễ dàng!

"Ân...... Đúng...... đúng vậy a!"

"Được rồi! Ta đi!" Jeon Jungkook nhận ngọc bội đặt vào trong người, rồi đi trở ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Jeon Jungkook đi xa, người nọ liền cảm thấy vui mừng, hẳn là sẽ không có người nghĩ đến Chu Tước quyết quý giá sẽ ở trên người một tên khất cái a, ân, tên kia hẳn là khất cái đi! Quần áo tuy rằng lạ một chút, nhưng chung quy là không thể che hết thân thể a, chỉ có người Cái bang mới mặc như vậy a? Hơn nữa người Cái bang cũng không dễ chọc, giao cho hắn, hẳn là có thể yên tâm. Nghĩ nghĩ xong, người nọ liền lộ vẻ mỉm cười.

*Khất cái: kẻ ăn mày

Tường Long bảo...... Tường Long bảo...... Là ở địa phương nào a! Ta ai cũng không quen, làm sao tìm được? Nghe có vẻ như là một nơi nổi tiếng, tùy tiện tìm một người hỏi chắc biết đi!

"Tiểu thư...... Cô nương, Tường Long bảo là ở nơi nào a?"

"Ai nha! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, không cần hỏi ta!" nhìn một cái xem thường.

"Thật kỳ quái, ta tuấn mỹ như vậy, nàng sao lại hung dữ như vậy! Thật là không tinh mắt a! Ai...... Ai...... Đại, bác gái, Tường Long......"

"Uy, ngươi như thế nào lại gọi ta là bác gái! Ta đúng là nhị tám năm hoa." Vừa sử dụng mị nhãn nàng vừa nói.

Jeon Jungkook bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai cỗ nhân nói nhị tám năm hoa cũng không phải mười sáu tuổi, mà là sáu mươi tuổi, văn tự trung quốc của hắn cũng không đạt được tiêu chuẩn a.

Truyện mới, mong mọi người ủng hộ.

[VKOOK][YOONMIN][Chuyển ver] Long Luyến LongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ