Chương 48: Đại kết cục

1.5K 27 0
                                    

  Phương Hân Ngữ đã quên anh hai là người lời nói thường đi đôi với hành động, ngày thứ hai liền đem cô kéo ra cửa, không nói tiếng nào nhét cô vào trong xe.

Phương Hân Ngữ ngồi ở ghế phụ, có chút khó hiểu quay qua hỏi anh trai " Anh hai, giờ chúng ta đi đâu?"

Phương Tử Ngôn lời ít ý nhiều, cười nói " Đến nơi sẽ biết "

Phương Tử Ngôn chở cô đến sân bay, nắm tay em gái xuống xe nói " Ở đây tương đối đông người, nhớ đi theo anh hai để khỏi lạc."

Phương Hân Ngữ quan sát bốn phía, nghi ngờ hỏi " Anh hai, chúng ta đi đến nơi rất xa để du lịch sao "

" Cũng có thể nói như vậy, Vi-sa anh đã gọi thư ký Đàm giúp chúng ta làm xong "

Làm cái vi-sa ít nhất phải mất mười ngày tới nửa tháng, hơn nữa bản thân phải tự đi làm, thảo nào phải nhờ thư ký thị trưởng đích thân ra trận.

Hai người họ ngồi máy bay đi thành phố Bordeaux ở nước Pháp, Phương Hân Ngữ đã đọc qua trên sách giới thiệu về thành phố đó, là nơi sản xuất rượu nho nổi tiếng trên thế giới. Đây là lần đầu tiên Phương Hân Ngữ ngồi máy bay, vừa mới bắt đầu cô có chút khẩn trương, nhưng sau đó được anh trai cầm tay vỗ về, khiến cô cảm thấy đặc biệt an tâm, cả người dần buông lỏng.

Bordeaux là một thành phố cảng, lần đầu đặt chân đến mảnh đất này, đập vào mắt cô là những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cáo to. Chen lấn trong dòng người càng làm nổi bật Phương Hân Ngữ một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, không ít người đi qua đều quay đầu lại chăm chú ngắm nhìn cô, sau đó xì xào thảo luận, cô bé đó không biết thuộc nước nào ở Châu Á, thật là một tiểu loli khả ái.

Bước ra khỏi sân bay, một chiếc Rolls-Royce từ sớm đã đậu bên đường chờ sẵn, chở hai người đến một nông trường lớn, phong cảnh giống như đúc với hình vẽ cô đã xem trên sách.

Phương Tử Ngôn từ phía sau đưa tay ôm lấy em gái" Nông trang này không thuộc về tập đoàn tài chính Phương thị, là tài sản riêng của anh hai, không ai biết anh và em sống ở đây "

Phương Tử Ngôn nắm tay Hân Ngữ " Chúng ta đi nếm thử rượu nho"

Hai người đi vào ngôi biệt thự ở giữa nông trang rộng lớn, phòng ốc được thiết kế theo lối kiến trúc phương tây cổ kính, ngồi trên ghế sa lon dài, thưởng thức rượu nho do nông trại chưng cất, Phương Hân Ngữ lại có cảm giác uống rượu không say người tự say.

" Có thích nơi này hay không?" Phương Tử Ngôn đen quần áo Hân Ngữ thoát xuống, gặm cắn đầu vai cô, thúc mạnh đem cự vật nhét đầy cơ thể cô.

" Thích " bị lực đáng úp, Phương Hân Ngữ ôm lấy hông anh trai, kiềm chế tiếng thở dốc nói.

" Hai chúng ta sẽ ở lại đây, cả đời "

Lúc đầu Phương Hân Ngữ cho rằng anh trai chỉ đùa giỡn, không nghĩ tới anh cứ vậy đem hết tất cả đồ đạc trọng yếu trong nhà đều dời tới Pháp, trong đó còn có mấy món đồ chơi lúc nhỏ của cô, mỗi một việc anh đều xử lý hết sức thoả đáng, muốn mang cái gì thì mang cái đó. Cơ thể Phương Hân Ngữ trần trụi nằm trên giường, hạ thân kết hợp chặt chẽ với anh trai, có chút tức giận cắn lên ngực anh một cái nói " Chẳng lẻ chúng ta thực sự ở đây cả đời, không về thành phố A, không quan tâm đến ba mẹ, còn nữa Thiến Lệ không thấy em sẽ lo lắng thương tâm thì sao "

" Nếu em nhớ ba mẹ, mai mốt có thể về thăm, còn về Thiến Lệ, em có thể gửi thư báo bình an "

Phương Hân Ngữ đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực nóng bỏng của anh " Vì sao muốn tới Pháp "

Phương Tử Ngôn vừa tiếp tục động tác ra vào, vừa nói " Khi ở Pháp, sẽ không ai biết em là em gái anh, luật pháp cũng không ngăn cấm được hai chúng ta "

Ánh mắt Phương Hân Ngữ một mảnh vui mừng, nói vậy có nghĩa là, cô có thể cùng anh hai kết hôn rồi.

Ngày kế Phương Hân Ngữ gửi cho Thiến Lệ một bưu kiện, đem toàn bộ bí mật của bản thân cùng anh trai kể rõ, kèm theo mấy bức ảnh chụp chung với anh trai ở Bordeaux, nhưng không ghi địa cụ thể nơi mình đang sống.

Mấy ngày sau, ở thành phố A, Thiến Lệ đang mở bưu kiện, nhìn câu chữ trong lá thư thuật lại một chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết, khoé mắt cô dần ươn ướt.

" Chị đang đọc cái gì " Một vòng tay nóng rực ôm lấy Thiến Lệ, từng nụ hôn như mưa rút xuống khuôn mặt cô.

" Một câu chuyện tình của người khác " Thiến Lệ đem bưu kiện đóng lại, lạnh nhạt nói.

" Chị cảm thấy thế nào " Thanh âm Tương Ngôn Tân nhẹ nhàng vang lên có chút khàn đục.

" Rất hạnh phúc, thật hâm mộ "

" Cần gì hâm mộ, em sẽ cho chị hạnh phúc "

" Hừ "  

Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma QủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ