Chap trước
Giây phút xấu hổ ><
Giờ tiếng anh.
____________________________________
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vân Thanh mòn mỏi chờ đợi rất lâu mới có thể kết thúc được hai tiết Tiếng Anh mà đối với nó là cả địa ngục trần gian.Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô chậm rãi tận hưởng thời gian chuyển tiết ít ỏi đang diễn ra.Trái lại Giang Nam vui vẻ chờ đợi tiết ba mau chóng đến. Vâng! Vì Nam thích nghệ thuật,sở trường của cô là nhạc và vẽ . Cô dường như thể hiện hết lòng nhiệt huyết của mình đối với nghệ thuật. Đặc biệt là nó chẳn khó hay logic như toán, những tiết mà nó cảm thấy an tâm và đầu óc nó trở nên khoay khoả nhất. Cô giáo với mái tóc dài thẳng cùng áo dài xanh nhạt thanh thoát nhẹ nhàng bước vào lớp. Đó là cô Ngọc, giáo viên âm nhạc khối 8- Cá voi: Học sinh, nghiêm
- Chúng em chào cô
Cô giáo mỉm cười đồng thời ra hiệu cho chúng tôi
- Cô Ngọc:Ukm các em ngồi chúng ta lấy sách ra học bài hát mới.
Có lẽ cô Ngọc là giáo viên hiền dễ tánh đối với lớp. Nên tụi học sinh cứ đua nhau xì xào buôn chuyện thiên hạ. Nam và Thanh cũng không ngoại lệ. Thanh chu miệng nói:
- T: Nam ưi !tao hát mày nghe thử hen.
Nam hơi sợ , theo phản xạ cô lùi ra xa song bịt chặt lỗ tai ra hiệu cho Thanh bắt đầu hát
-N: tao xong rùi, mày hát đi
Thanh nhìn Nam bằng ánh mắt hình viên đạn. Vân Thanh nhăn mặt hỏi:
-T: mày làm gì vậy? Tư thế này là sao?Hành động này là gì?
-N: Tự vệ
-T:...Thấy Thanh im lặng. Nam vội bổ sung
-N: tao chỉ sợ rách màng nhĩ
Vân Thanh đau lòng, cô giả vờ khóc thúc thít. Sợ Vân Thanh quá. Giang Nam ân cần tiến tới vỗ nhỏ bạn.