Oneshot

190 16 2
                                    



Giày Âu xa xỉ bước trên thảm tạo thành chuỗi âm thanh bình ổn có quy luật.

Cước bộ ngừng lại.
ROOMS ->
<< 1201 ~1207
      1208 ~ 1215 >>

Kim Mân Thạc nhẹ nhàng nhướng mắt nhìn biển chỉ dẫn trên vách tường hành lang, xoay người đi về phía bên trái.

Bước chân của cậu một lần nữa dừng lại trước cửa phòng 1201.

Cửa phòng khép hờ, Kim Mân Thạc nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Một thanh âm lưu loát trả lời.

Kim Mân Thạc đáp ứng đi vào, trong phòng lộ ra tia sáng nhỏ, có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng một bầu không khí mập mờ, chùm tia sáng nhàn nhạt có vẻ tốt đẹp kia chính là có chút không chân thật.

"Uy, tôi tưởng ai, đây không phải là Kim Mân Thạc tiên sinh sao, khách quý a khách ít đến." Lộc Hàm khoanh tay nghiêng người dựa vào bàn, tay áo sơ mi tùy ý xắn lên, mái tóc nâu tùy ý ôm lấy đường cong khuôn mặt, toàn thân tỏa ra khí phách nồng đậm.

"Không biết cơn gió nào đưa cậu tới đây?" Trong ánh mắt chứa đầy ý cười còn mang thêm ý tứ trêu chọc.

"Nếu Lộc tổng đã hỏi như vậy, tôi liền nói thẳng," Kim Mân Thạc đưa ngón tay sửa lại một chút tóc mái bị vuốt lên thật cao, "Lộc tổng bắt người của Ngô tổng chúng tôi, ngày hôm nay tôi là tới đòi người."

"A, đòi người? Quý bang xem ra chẳng có chút thành ý?" Lộc Hàm đưa lưng về phía Mân Thạc, ngón tay nhẹ nhàng lấy trên kệ rượu xuống một chai hương tân, tiếu ý trong mắt càng đậm.

"Ngô tổng chuẩn bị cho ngài 1000 vạn, xem như là thành ý đối với quý bang." Kim Mân Thạc lấy ra một tờ chi phiếu đặt trên bàn Lộc Hàm.

"Ha ha, 1000 vạn cũng không phải con số nhỏ a," Lộc Hàm lắc nhẹ ly thủy tinh đế dài, "Bất quá, Lộc Hàm tôi không phải người thiếu tiền." Hắn rót đầy hai phần ba ly champagne.

"Lộc tổng là có ý tứ không muốn thả người?" Kim Mân Thạc cau mày, Lộc Hàm tuy là xấp xỉ tuổi mình, thế nhưng không ai thấu được tâm tư của hắn, lòng dạ hắn tuyệt không đơn giản hơn Kris. Không biết rằng hiện tại hắn đang có tâm tư gì.

"Ha ha, tôi đương nhiên sẽ thả người, thế nhưng dường như tiền của quý bang, đối với tôi mà nói không có lực hấp dẫn đâu ~"

Trong mắt Mân Thạc liền tràn đầy cảnh giác.

"Như vậy đi, cậu đem chỗ này uống hết ta liền thả người." Lộc Hàm nâng lên ly champagne đưa cho hắn.

"Tôi uống ly rượu này ngài liền thả Hoàng Tử Thao?" Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm ly rượu, dường như đang suy tính điều gì.

"Ân, đương nhiên." Lộc Hàm nghiêng người dựa vào tường, lấy một cái ly khác xuống rót rượu, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ dị.

Kim Mân Thạc ngửa đầu, một hơi nâng ly nuốt cả xuống.

"Cậu uống sảng khoái như vậy, sẽ không sợ tôi đưa cho cậu rượu có độc sao?" Lộc Hàm đối với hắn nghịch ngợm chớp chớp mắt.

[Lumin] [Edit] Trapped Beast (H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ