Trêu ngươi lần 1: Trang Ngũ Hiệp

593 13 2
                                    


  Mặt trời chói chang trên cao, nắng gắt như lửa. Cỏ nhỏ ven đường quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển không chút sức sống, mặt trời nóng bỏng dường như muốn đem hơi nước trong không khí bốc hơi bằng sạch. Khô nóng không chịu nổi nên trên con đường rộng lớn cũng không có một vết chân. Đại thụ bên đường đâm thẳng trong nắng gắt, vẫn đồ sộ đứng thẳng như trước, phủ xuống một bóng râm giảm bớt cái nóng khó chịu này.

Dưới táng cây có một nữ tử mặc đồ màu hồng, tuổi tác nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, bện hai bím tóc, dáng dấp thanh tú, xinh đẹp động lòng người. Lúc này nàng đang trừng lớn hai mắt như nước, giương cái miệng nhỏ hồng hồng, hét lên với người đang dương dương tự đắc ở trên cây bằng một giọng không thể tin được: "Tiểu... Ngũ thiếu gia, người điên rồi?"

Người trên cây cũng tầm tuổi như nàng, một thân bạch y phóng khoáng, đi một đôi giày đế rộng, cầm một chiếc quạt quý phong cách cổ xưa, dây buộc tóc phía sau cũng màu trắng, bên trong có một khối ngọc tuyệt đẹp trong veo không một tia tạp chất. Mỹ thiếu niên gương mặt thanh tú, đôi mắt tinh anh, khôi ngô nhanh nhẹn!

"Ta cảnh cáo ngươi," Y nhíu đôi mắt phượng, "bỏ chữ 'Tiểu' đi cho ta! Chờ tên tuổi Trang Ngũ ta vang vọng trên giang hồ, tốt nhất ngươi nên tôn kính gọi ta một tiếng Trang Ngũ hiệp!" Thong thả tựa trên cây cười tủm tỉm, y dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc của các ca ca khi thấy y công thành danh toại.

"Trang Ngũ hiệp?" Nữ tử mặc y phục màu hồng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, "Đường đường là Ngũ thiếu gia của Trang gia, làm cái gì không được mà lại đi làm cường đạo! Còn không biết xấu hổ bắt người ta gọi là Trang Ngũ hiệp? Người làm mất hết mặt mũi Trang gia!"

"Mất mặt?" Trang Ngũ nhướng mi, "Muốn nói mất mặt thì ta đâu so được với ba ca ca kia của ta? Chỉ cần có bài hát nào mà dâm từ tươi đẹp truyền trong chốn ăn chơi khắp nam bắc thì nhất định chính là nhị ca viết nhạc, tam ca viết lời. Xếp hạng đông cung đồ của ai vẽ hay nhất, nếu tứ ca của ta đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám đứng thứ nhất! Ta làm thế nào mặc ta, không phải chỉ là cướp ít tiền lẻ thôi sao? Trang gia ta giàu nhất thiên hạ, ta còn cần cái gì? Chẳng phải là chút tên tuổi hay sao? Cùng lắm thì trả tiền cho bọn họ, có gì đặc biệt đâu?"

(Gia đình này bất hảo nha, chẳng trách ....╮(╯▽╰)╭)

Nữ tử y phục màu hồng nghẹn đến đỏ mặt, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Cho dù là kiếm chút tên tuổi cũng không được đi ăn cướp nha!"

"Vậy ngươi không hiểu rồi." Trang Ngũ ngồi xuống, làm bộ dày dặn kinh nghệm nói: "Ngươi nhìn nơi này xem, bốn bề yên tĩnh, dân cư thưa thớt, lại là con đường mà từ Tây Nam vào kinh nhất định phải đi qua! Tây Nam gần Tây Vực, cống phẩm thượng hạng quý hiếm, đại thương nhân buôn bán đều phải đi qua nơi này. Không cướp ở đây chẳng phải toi công vô ích?" (Cái này có liên quan đến việc cướp hay không sao? =_=!!!)

"Đi qua nơi này toàn những thương đội lớn, đều có tiêu đội theo bảo vệ, nào có cướp dễ dàng như vậy?"

"Chính vì như thế mới có thể thể hiện võ công cái thế, trí tuệ siêu quần của Trang Ngũ ta chứ! Những thứ ai cũng có thể làm thì ta làm làm gì?" Trang Ngũ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi đứng dậy nhìn xung quanh con đường, quả nhiên thấy một đội người ngựa từ xa xa tiến lại.

"Chủ nhân!" Trương Khang Niên lau mồ hôi trên mặt, cung kính nói với chủ nhân đội mũ, màn đen che mặt, "Trời quá nóng, hay là tìm cho ngài một cỗ xe ngựa đi."

"Không cần bàn bạc nữa." Từ trong tấm màn đen phát ra một giọng nói trầm thấp lạnh lùng. Hắn quay đầu nhìn đoàn người phía sau đều đã mệt mỏi giống như bị hơi nóng nướng chín. "Đến rừng cây phía trước nghỉ ngơi một lát." Hắn trầm giọng hạ lệnh, dẫn mọi người hướng về phía cánh rừng bên đường.

Trương Khang Niên thăm dò bốn phía cánh rừng một lượt rồi mới trở lại bên cạnh chủ nhân.

Năm nay thật sự là nóng hơn những năm trước. Hắn dùng khăn tay lau mồ hôi rồi đưa túi nước cho chủ nhân. "Chủ nhân, uống nước đi."

Người kia gật đầu, bỏ mũ xuống, nhận lấy túi nước.

Tuyệt sắc khuynh thành, điên đảo chúng sinh....

"Đây là cái gì? Trời mưa sao?" Nữ tử mặc y phục màu hồng lau nước trên mặt rồi ngẩng đầu, chỉ thấy Trang Ngũ hai mắt nhìn đăm đăm, nước miếng chảy dài phải đến ba thước đang tí tách rơi xuống. Này.... Này, vẻ mặt này với khi Tứ thiếu gia nhìn thấy mỹ nhân... giống nhau như đúc!

(¯¯□¯¯||| )

"Ngũ thiếu gia, người... người nhìn thấy cái gì vậy?" Nàng dè dặt hỏi.

Chỉ thấy Trang Ngũ một tay quệt nước miếng, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt rồi ha hả cười lớn, "Hôm nay vận may không tệ, tìm thấy một đại mỹ nhân!"

Nữ tử y phục hồng lập tức thay đổi vẻ mặt, "Ngũ thiếu gia, người muốn làm gì?"

"Làm gì?" Nụ cười của Trang Ngũ rất dâm đãng, "Đương nhiên là tới cướp tiểu mỹ nhân về..."

Mỹ nhân, bình chọn điiiiiiiiiiii 

Sắc đẹp trêu ngươi - Huyết Lạn Như HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ