Taehyung ngồi trong quán cà phê nhìn người con gái mặc váy trắng tinh đang mải mê hát, môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Khuấy ly cà phê đã nguội lạnh gã nhấp một ngụm, mùi vị thơm lừng xộc lên mũi, đầu lưỡi cảm nhận vị đăng đắng, từ khi quen em, gã thay rượu bằng hương vị cà phê mà em thích.
Tiếng hát kia vang vọng đến từng ngóc ngách của quán, như gột rửa mọi u phiền của gã.Đến khi bài hát kết thúc, gã cầm một nhánh hoa hồng đã chuẩn bị sẵn bước tới trước mặt em
"Cảm ơn anh".
Đôi mắt to tròn trong vắt của em nhìn gã, trong một phút gã nhận thấy mình không xứng với em bởi gã là dân làng chơi còn em là thiếu nữ 20 trong sáng, thuần khiết không dính chút bụi trần em đối với gã tựa như thiên thần không cánh, gã không muốn em phải dính một vết nhơ vì gã.
Em và gã cùng ngồi xuống, ánh nắng chiều vương trên mái tóc màu hạt dẻ, ánh mắt sáng ngời của em tựa như ngàn vì sao, chắc em không biết ngay lúc này em đẹp biết bao nhiêu.
Em kể rất nhiều điều, môi hồng nhuận của em luôn lộ ra nụ cười tươi tắn khiến gã cũng bất giác cười theo. Bỗng điện thoại để trên chiếc bàn gỗ phát ra tiếng ting ting, nhanh chóng đặt tờ tiền lên bàn gã vội nói lời tạm biệt.
"Anh đừng chơi những thứ đó nữa được không?".
Giọng nói của em nhẹ như gió thoảng làm trái tim gã run lên, hẫng một nhịp.
Ánh mắt cầu xin của em nhìn gã làm gã cảm thấy mềm lòng nhưng em không bao giờ hiểu, gã chính là không dứt được.
Không hiểu sao trong lòng vì câu nói này mà cảm thấy tức giận liền nói lời tổn thương em rồi bước nhanh ra khỏi quán, gã thật quá nóng tính.Nhìn bóng lưng của gã rời đi, xa dần rồi mất hút vào đám người nhộn nhịp, em nhẹ nhàng khuấy ly cà phê khẽ thở dài.
Lisa chấp nhận yêu Taehyung mặc kệ bao người ngoài kia bảo em ngốc, bảo gã tồi tệ Lisa vẫn mặc kệ vẫn bất chấp mà điên cuồng yêu gã. Biết rằng mình không có tư cách xen vào chuyện của gã nhưng em không thể nào dằn lòng mình mà nhìn gã sa ngã vào những thứ độc hại đó nhưng gã không quan tâm hình như gã còn chẳng thèm để ý đến lời nói của em, hình như em chẳng còn quan trọng với gã.
Em cầm lên nhánh hoa hồng nhỏ thẫn thờ bước ra khỏi quán, ánh nắng chiều liền trượt khỏi mái tóc màu nâu hạt dẻ kia.
Dạo bước quanh thành phố nhộn nhịp em chẳng muốn về nhà bởi căn nhà đó không có gã, lạnh lẽo lắm, thành phố seoul vào đêm đẹp quá, em thực rất muốn cùng gã dạo bước như này.
Bước chân bỗng dưng dừng lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn vào chiếc guitar trong tủ kính.
Lisa thích guitar thích giai điệu du dương nhẹ nhàng mà nó phát ra, cây đàn ở nhà cũng cũ lắm rồi, Lisa dạo này cũng không đánh đàn nhiều như lúc trước bởi vì gã bảo gã ghét tiếng đàn mà nó phát ra.
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi em nhận thấy mình đã đứng trước cửa nhà trời cũng đã sập tối, bên trong nhà vẫn tối đen, lặng thinh, Taehyung vẫn chưa về.
Để nhánh hoa hồng gọn gàng trên chiếc bàn gỗ nhàn nhạt mùi tràm trong phòng khách, Lisa liếc mắt nhìn quanh, thả mình trên ghế sofa dài mệt mỏi chả muốn nhúc nhích.