Chương 20

265 27 1
                                    

Nhìn dáng người đẹp đến bất ngờ của mỹ nữ mắt Tiêu Minh Lạc lập tức phát sáng lên.

Không phải bởi vì anh háo sắc, mà bởi vì... mỹ nữ này đẹp đến mức cây cỏ còn phải quỳ xuống a!

Bởi vì nhìn mỹ nữ này, soái ca nào lại không muốn đến gần, nên cố tình đi tới bên người Hoàng Kỳ Lâm a.

'Mỹ nữ, nếu cô chết, ngày này năm sau tôi nhất định sẽ thắp hương cho cô!' Tiêu Minh Lạc trong lòng thầm nói.

"Soái ca, có cần tôi uống cùng anh một chén không?" Mỹ nữ nhìn Hoàng Kỳ Lâm không chớp mắt, mông đặt ở trên đùi Hoàng Kỳ Lâm ngồi xuống, còn tay ôm lấy cổ hắn.

Xem ra, là người mới tới a. Nếu không làm sao có thể không biết quy định của Atlantis? Quy định của Atlantis chính là... Ai cũng có thể trêu chọc, ai cũng có thể đến gần, nhưng tuyệt đối không được chọc tới Hoàng Kỳ Lâm.

Hoàng Kỳ Lâm lạnh lùng chăm chú nhìn chăm chú nhìn 'thục nữ' son môi đỏ chót kia thật lâu, cuối cùng thong thả mở miệng hỏi: "Cô là người mới tới?"

Mỹ nữ cười cười, thân thể đều nhanh áp sát vào người Hoàng Kỳ Lâm

"Cũng không hoàn toàn là người mới, hôm nay là lần thứ hai đến." Xem ra cô còn không chú ý tới con ngươi sâu trong mắt Hoàng Kỳ Lâm đang sắp phun ra sát khí a.

"Cô cũng không tính là người mới, vậy... tôi không khách khí với cô." Hoàng Kỳ Lâm tà mị cười, mỹ nữ còn tưởng rằng Hoàng Kỳ Lâm là có ý tứ kia với cô, không khỏi cười đến rực rỡ.

"Đáng ghét!" Cô thở nhẹ một tiếng, muốn hôn Hoàng Kỳ Lâm, nhưng Hoàng Kỳ Lâm chợt vỗ tay một cái, Atlantis chỗ nào cũng có phục vụ bước lên đem hôn mỹ nữ tránh xa hắn.

Tiêu Minh Lạc nhìn chăm chú mọi chuyện vừa xảy ra, tuy rằng trên mặt vẫn là bộ dáng không sợ hãi, thật ra trong lòng cũng đã sớm vui mừng.

Nếu không phải do mỹ nữ này xuất hiện, chỉ sợ hiện tại người bị kéo đi là Tiêu Minh Lạc hắn.

"Các người tính làm gì?! Buông! Buông ra!!" Mỹ nữ luống cuống giãy dụa, sau một ánh mắt của Hoàng Kỳ Lâm, mấy người phục vụ đồng loạt buông lỏng tay ra, mỹ nữ ngã mạnh xuống đất, đau đến nghiến răng chịu đựng.


"Xảy ra chuyện gì?" Xung quanh toàn là người bao quanh, nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Kỳ Lâm liền nháy mắt.

Nhất định là nữ nhân đang nằm trên mặt đất kia không biết phép tắc đã chọc giận Kỳ Lâm thiếu gia.

Chậc chậc chậc, vậy là phải a.

"Cô không phải đang cười vô cùng vui vẻ sao?" Hoàng Kỳ Lâm đứng dậy, đi đến ngồi xổm xuống bên người mỹ nữ: "Cô tên gì?"

Hắn hỏi vẻ mặt vô hại, mỹ nữ không dám làm gì Hoàng Kỳ Lâm nữa, run rẩy mở miệng đáp: "Tôi là... Molly."

"Molly? Tên rất đẹp a..." Hàoàng Kỳ Lâm nở nụ cười, vẻ mặt không lường trước được. Người của hắn cũng biết, chỉ cần hắn cười như vậy, đối phương nhất định sẽ chết vô cùng khó coi...

"Cám ơn..." Molly nói thật chậm, cô không biết hiện tại chính là sự bình yên trước cơn bão.

"Đưa cô ta tới ghế lô* đi." Lưu loát đứng dậy, hắn phân phó một tiếng rồi cầm điện thoại bấm một dãy số.

* Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Lập tức chuông điện thoại di động vang lên ngay tại nơi cách đó không xa, Hoàng Kỳ Lâm bước qua đúng lúc Mạc Hân Vi mặc váy ngắn màu đỏ tức giận chạy tới.

Trong điện thoại Hoàng Kỳ Lâm nói chuyện ở sân thể dục sẽ tha cho cô, lần này gọi cô đến chính là nhờ cô giúp đỡ, cô vì thế liền vô cùng vui sướng xin phép rồi thay quần áo lập tức chạy đến đây.

"Kỳ Lâm, em đến rồi." Mạc Hân Vi mỉm cười đứng trước mặt Hoàng Kỳ Lâm, đắc ý tiếp tục nói: "Về nhà thay quần áo nên có hơi trễ một chút. Tìm em có chuyện gì sao?"


Tiêu Minh Lạc cũng rất muốn hỏi vấn đề này, Kỳ Lâm rốt cuộc kêu Mạc Hân Vi tới làm gì.

"Khoan hãy hỏi chuyện này, tôi dẫn cô đi xem kịch hay." Dứt lời, Hoàng Kỳ Lâm hướng ghế Molly đang ngồi bước tới.

"Xin mời, tiểu thư Mạc Hân Vi." Tiêu Minh Lạc như thân sĩ cúi đầu làm tư thế 'mời'. Hắn sẽ không rõ ràng bày ra trên mặt hai chữ 'chán ghét'.

Trên ghế lô, toàn bộ ngọn đèn vàng đều chiếu vào ghế.

Lúc này Molly ngồi trên ghế lô, xung quanh cô là bốn năm người phục vụ có thân hình cao lớn.

"Anh à, anh dẫn em tới đây làm gì? " Nhìn Hoàng Kỳ Lâm bước vào, Molly vội vàng lên tiếng hỏi.

Tiêu Minh Lạc và Mạc Hân Vi cùng lúc đi tới. Nhìn thấy nữ nhân đang ngồi đó, Mạc Hân Vi mở to hai mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc.

"Kỳ Lâm, cô gái này là ai?" Mạc Hân Vi nhịn không được bước đến bên Hoàng Kỳ Lâm hỏi.

Hoàng Kỳ Lâm không nói gì, mỉm cười nhìn Molly nói: "Cô không phải đang thiếu đàn ông sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Mạc Hân Vi đã biết trước đó xảy ra chuyện gì.
"Anh... anh có ý gì?" Molly như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết người con trai có tướng mạo đẹp không ai so sánh được rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Hoàng Kỳ Lâm cũng không tính trả lời Molly, nghiêng đầu cất cao giọng nói với mấy người phục vụ kia: "Các anh em đi theo ta vất vả nhiều rồi, cô gái này xem như tôi tặng mọi người làm lễ vật đi."

Molly trừng lớn mắt không thể tin được lời nói vừa rồi là do Hoàng Kỳ Lâm nói ra. Nhưng không cần cô tin, mấy người phục vụ kia đã bắt đầu cởi quần.

Mạc Hân Vi nhếch cao khóe miệng, cư nhiên dám câu dẫn Kỳ Lâm, thật là đáng chết. Cô dường như cũng quên mất, chính cô và cô gái đó không có gì khác nhau.

"Anh không thể làm như vậy!" Molly như ở trong mơ mới tỉnh hét to, vừa đứng lên đã bị vài người phục vụ ấn trở về ghế. Mấy người phục vụ đó đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, nhìn thấy dáng người mỹ nữ nóng bỏng của Molly tuyệt đối không động lòng, nhưng thiếu gia đã dặn dò như vậy, bọn họ cũng nghe theo.

Trước khi mấy người phục vụ đó cởi quần, Mạc Hân Vi đã nhào tới trong lòng Hoàng Kỳ Lâm. Không thể không nói thời cơ của cô quả thật vô cùng tốt, Hàn Thất Lục cũng không có đẩy cô ra, ngược lại là đưa tay nhẹ nhàng ôm cô.

Ở trong lòng Hoàng Kỳ Lâm, Mạc Hân Vi khỏi phải nói đã vui vẻ biết bao nhiêu, bên tai truyền đến thanh âm cầu cứu của Molly và thanh âm rên rỉ nhịn không được phát ra cũng đều bị cô xem nhẹ. Đây chính là lần đầu tiên cô ở gần Hoàng Kỳ Lâm gần như vậy...

"Đừng... cầu xin anh!" Khóe mắt Molly rớt xuống một giọt nước mắt. Cô bình thường đều sống không có chừng mực, nhưng còn không tới mức chỉ cần là nam nhân thì cô liền nguyện ý.

Cửa 'lạch cạch' một tiếng bị mở ra.

"Molly..." Là một người con trai khoảng hai mươi tuổi, nhìn thấy bộ dáng của Molly không khỏi ngẩn người tại chỗ.

Hắn là người yêu của Molly, Khang Văn, tổng giám đốc của tập đoàn Khang thị, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Khang thị. Vừa rồi Atlantis đã báo cho hắn biết Molly bị người phục vụ đưa đến đây. Nhưng không biết ai sai những người phục vụ này mang cô tới nên liền vội vàng chạy tới.

| Kỳ Dật Ver | Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ