CHƯƠNG 1 : MỞ đầu

1.1K 22 0
                                    

Không gian vang lên tiếng truyền chỉ của quan nội giám, không lớn, song cổ họng gã the thé, dường như hàm chứa một thanh dao nhọn hoắt, từng chữ từng chữ một mà đâm toạc màng nhĩ:

"Nếu là nam đinh đã ngoài mười bốn tuổi thì xử trảm, dưới mười bốn thì bắt đi đày ải ba nghìn dặm; nếu là nữ quyến đã ngoài mười sáu tuổi thì ban cho lụa trắng tự vẫn, dưới mười sáu đem bán làm nô tì cho các quan lại..."

Trong ngục lúc bấy giờ chỉ còn đượm một sự yên tĩnh chết chóc, dưới ô quỳ đầy những người, giam ở phía bên trái là nam đinh, phía bên phải là nữ quyến, thế nhưng xét lại chung quy sống không được mấy. Hành lang hẹp âm u, không hiểu từ đâu gió lạnh chợt hiu hút ùa về, lạnh đến thấu xương. Trong nữ quyến rốt cuộc có người không nhịn được bật khóc thành tiếng, giọng nữ thút thít nức nở, thứ âm thanh mỏng manh như băng ngầm đáy nước chợt vỡ tan, mang theo sự lạnh lẽo thấu tâm can khó giấu nổi. Mà ở phía bên kia, Mộ đại nhân trừng trừng đôi mắt đỏ đục ngầu, ghì lấy song sắt gầm lên:

"Khóc cái gì mà khóc, thân là con gái Mộ gia chả nhẽ còn sợ chết?"

Như Sương cũng siết chặt cái khung cửa, có lẽ phải dùng hết sức lực mới kìm chế được dòng nước mắt.

Cuối cùng nàng đã không thể đợi được, hết thảy những điều đẹp đẽ từ trước tới nay đều ầm ầm sập đổ ngay trước mắt. Mười sáu năm sống trong nhung lụa gấm vóc, mười sáu năm được chăm sóc nâng niu như bảo vật, nàng đã từng ngỡ hết thảy sau này đều sẽ như mười sáu năm qua không có gì đổi khác, mà thậm chí còn tốt đẹp hơn nữa.Nhưng, tất cả đều không còn, tất cả đều không còn nữa! Toàn bộ đều ở nơi bàn tay quyền lực của đế vương kia tan thành mây khói!Nàng cắn chặt môi dưới, chặt đến nỗi chảy cả máu. Theo dòng máu kia, nàng cơ hồ cắn răng bật ra một câu:

"Cha, con không phải sợ chết!"

Nàng không sợ chết, mà chính là sợ còn phải sống, nàng sợ hãi phải sống trong sự cô độc. Nàng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của phụ thân, ngoài nàng ra, chỉ e là chẳng còn ai sống được nữa. Nàng thật sự rất sợ!

Thế nhưng nàng cần phải sống, nàng phải còn sống để mà giết hắn,còn sống để bắt hắn dùng máu trả nợ máu. Cho dù hắn có là cửu ngũ chí tôn, nàng cũng nhất định sẽ vì Mộ gia mà báo thù rửa hận!

Nhất định!

Trăng Lạnh Như Sương - Phi Ngã Tư TồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ