Độc sủng Băng phi
Tác giả: Trữ Như Hạ Nguyệt
Dịch: dog
Vì trốn cha mẹ bức hôn từ vách núi cao rơi xuống, xuyên qua thời không đi tới thời đại này, nhưng lại gặp phải bị bức gả cho Hoàng thượng.
Trời ạ, này rốt là cuộc xảy ra chuyện gì !
Ngươi nghĩ rằng ta thật sự muốn kết hôn với ngươi, ít nằm mơ !
Ngươi đã họ Lãnh, như vậy ban thưởng ngươi tên Băng phi, ở tại Lãnh Thu cung.
.........
Bình thản là nàng
Thong dong là nàng
Bình yên là nàng
Nhu nhược là nàng
Kiên cường là nàng
Tự tin là nàng
Ngây ngốc là nàng
.............
Dĩ nhiên làm cho người ta như vậy động tâm, luôn hư hư thật thật, làm cho người ta không nhịn được đi thăm dò, nàng đến tột cùng có bao nhiêu bí mật, nàng đến tột cùng có thể cho người khác bao nhiêu kinh hỉ, như vậy là nàng, đúng là như thế mê người ....
Bắt đầu thì lạnh, sau lại là ấm
Yêu nàng, vốn là hạnh phúc bắt đầu
Cùng nàng, bên nàng, dĩ nhiên có cảm giác gia đình
Băng phi, kỳ thật không lạnh .....
Chapter 1: Bừng tỉnh ở nơi khác
"Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!"
Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường?
"Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!" một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt.
"Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Đây là thiên đường sao?" Tôi cố gắng mở miệng nói.
"Thiên đường? Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tì là Lan Nhi đây, người như thế nào không nhận ra nô tì?"
"Lan Nhi? Tôi là ai?" Tôi nhớ kỹ, tôi rớt xuống từ vách núi, sau đó...
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Người là đại tiểu thư của tướng quân phủ! Nơi này đương nhiên vốn là tướng quân phủ rồi " người tên Lan Nhi không thể tin được cầm lấy tay của tôi "Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ nha!"
"Đại tiểu thư?" Tôi không thể tin được, nháy mắt mấy cái."Sao lại như vậy?"
"Nghe nói ngươi đã tỉnh dậy" không đợi tôi tiếp tục hỏi, tiếng nói của một người uy nghiêm mà lạnh lùng truyền vào trong tai, tôi theo tiếng nói tìm đến chủ nhân.
Một người lãnh đạm mặc y phục màu xám, quần áo đơn giản nhưng lại không lấn át được hào khí trên người hắn.
"Lan Nhi bái kiến lão gia" Lan Nhi đang bên giường vội quỳ xuống.
"Ta nói cho ngươi, cho dù chết ngươi cũng phải xuất giá, đừng cho là ta vui đùa nói giỡn" giọng nói lạnh lùng lần nữa truyền đến.