Chương 4

198 23 1
                                    

  Hôm sau Ngao Tử Dật đến trường, liền nhận được mọi ánh mắt dồn về phía mình còn hơn cả hôm qua, lại nhìn Hoàng Kỳ Lâm đang ngồi cạnh cửa sổ ngây ngốc nhìn mình.
Hoàng Kỳ Lâm hôm nay đầu tóc gọn gàng, cũng không còn đeo mắt kính nữa, một bộ dạng xuất chúng ngồi kế bên Ngao Tử Dật
"Sao hôm nay lại xuất hiện thành bộ dạng này rồi? Mắt kính đâu?"
Hoàng Kỳ Lâm nhún vai. "Tôi đeo kính áp tròng, còn mọi lần để đầu tóc bù xù vì sợ có người kiếm chuyện, hôm qua cậu nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt nên hôm nay cũng không cần giả vờ nữa."
Ngao Tử Dật gật gù, cảm thấy mình thật oai phong nha, mang trong mình trọng trách bảo vệ người khác nữa.
Hoàng Kỳ Lâm thích thú nhìn biểu tình dương dương tự đắc của Ngao Tử Dật. Được rồi, người bên cạnh hắn có vẻ mắc chứng ATSM, bất quá nụ cười thật đẹp. Quả thật hắn chỉ muốn bảo vệ nụ cười ấy, cho dù có làm mọi chuyện xấu xa đằng sau lưng Ngao Tử Dật, chỉ cần y luôn mỉm cười, vậy là đủ, không phải sao.
Hoàng Kỳ Lâm hiện giờ mắc phải một vấn đề, cứ hễ nghĩ hoặc trông thấy Ngao Tử Dật, tim vốn đang đập bình thường sẽ trở nên đập loạn không thể kiểm soát.
Hắn vẫn chưa rõ cảm xúc của mình là gì, nhưng trước khi xác định được, cứ hảo hảo giữ lấy người này bên cạnh mình, bảo hộ như vật trân quý, không phải sẽ cảm thấy an toàn hơn sao.
Hôm nay hắn không hoá trang nữa, cũng chỉ vì bộ dáng này mới có thể dễ dàng bảo vệ tiểu lưu manh nhà hắn a.
Ngao Tử Dật không biết những suy nghĩ của Hoàng Kỳ Lâm, gục đầu xuống liền đánh một giấc ngon lành. Hoàng Kỳ Lâm ung dung đi lên bảng, cầm cục phấn viết thật to mấy chữ. "Không được làm ồn."
Cả lớp: 囧 đây là chuyện gì???
Đột nhiên cánh cửa lớp mở toang ra, xuất hiện mấy tên đầu gấu, so với hôm qua hình như là một nhóm khác. Một tên có vẻ là đầu sỏ của đám đó bước lên phía trước, mở miệng.
"Tên .... ưm ..."
Hoàng Kỳ Lâm nhanh chóng chạy tới, trông thấy đám đầu gấu đó có một tên đang ăn bánh bao, liền lấy cái bánh bao ấy nhét thẳng vào miệng tên đầu sỏ, hắn chỉ lên bảng.
Đám đầu gấu nhìn thấy mấy chữ "Không được làm ồn" thì có vẻ không hiểu vấn đề lắm, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu. Tên đầu sỏ cố gắng nhai hết cái bánh bao, cầm cục phấn trực tiếp viết lên bảng.
Sau đó là một màn này diễn ra, tên đầu sỏ viết lên bảng liên tục là những lời chửi rủa mắng mỏ, đọc qua liền thấy những cụm từ thô tục nhất. Nhưng không khí lớp học thực sự rất im ắng, chỉ có thể nghe tiếng Lục Ngôn Hạ thở đều cùng tiếng két két của phấn bảng.
Bọn đầu gấu này cũng thực biết nghe lời.
Tên đầu sỏ không chịu nổi nữa, tự dưng khi không lại bắt gã viết bảng, gã liền vứt phấn đi, hít một hơi chuẩn bị hét lớn.
Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Hoàng Kỳ Lâm không thương tiếc tung một cú đấm vào mặt, rớt mấy cái răng ra ngoài. Trong lúc bọn chúng còn đang mặt mày xanh lét, Hàn Văn đưa ngón tay trước miệng mình, thì thầm.
"Đã bảo không được làm ồn."
Gã đầu sỏ ôm một miệng đầy máu đứng dậy, hôm trước nghe đồn tên khốn lớp bên không xử lý được mấy thằng nhãi năm hai, gã liền phỉ báng cười, hôm nay vốn xuống để ra oai, nhưng là tên này thật sự không phải người á. Té gấp.
Sau đó mọi chuyện cứ như thế kết thúc trong im lặng.
Đến chiều về, Hoàng Kỳ Lâm vẫn lẽo đẽo theo sau Ngao Tử Dật, thẳng đến khi về tới tiệm bánh, hắn cũng rất tự nhiên bước vào. Khiến Diệp Lạc Thu cả kinh nhìn hắn.

| Kỳ Dật Ver | Tiểu lưu manh, đừng cười nữa !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ