Chương này cho tớ ngoại lệ một chút. Chương này không ngược đâu. Chỉ là tớ buồn khi Trọng Đại không được đá asiad thôi
1.Tôi tên Nguyễn Trọng Đại, tôi vốn là con trai của một vị chủ tịch giàu có, mong muốn của tôi là trở thành hoạ sĩ nhưng ông không cho tôi làm điều đó. Ông bắt tôi phải học kinh doanh để kế nghiệp ông, điều đó tôi thật sự cảm thấy áp lực. Tôi quyết định đi đâu đó thật xa để đầu óc tôi được khuây khoả một chút. Tôi được một người bạn giới thiệu lên huyện Mèo Vạc ở Cao Bằng. Người bạn của tôi bảo rằng ở trên đó có hoa tam giác mạch đang trong mùa nở rộ, đẹp lắm, với cả phong cảnh trên đó thoáng đãng rất thích hợp để vẽ một vài bức tranh. Tôi nghe mọi người bảo mùa này ngắm hoa tam giác mạch là tuyệt vời nhất, với cả tôi đang cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại những gì đã xảy ra xung quanh mình. Ở vùng cao như vậy quả là một nơi thích hợp. Tôi xếp vài bộ quần áo vào balo, thêm vài tờ giấy a3 viết chì và bút chì màu, và không thể thiếu đó là một chiếc máy ảnh. Tôi xách balo lên và đi. Những ngôi nhà cao tầng khuất dần phía sau tôi thay vào đó là con đường dài và dốc. Hai bên chỉ là núi và cây cối.Tôi đến được Mèo Vạc tôi hỏi người dân muốn ngắm hoa tam giác mạch phải đi hướng nào. Họ vui vẻ trả lời tôi, họ bảo tôi cứ đi dần lên phía trên là thấy, họ bảo tôi chọn thật đúng thời điểm. Thời gian này ngắm hoa tam giác mạch là thích hợp nhất. Tôi vất vả lắm mới đến được chỗ hoa nở, đẹp thật đấy! quả là không làm tôi thất vọng. Nó thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng, tôi đưa máy ảnh lên chụp, bất chợt có một chàng trai lọt vào khung hình của tôi. Anh ta có dáng người nhỏ bé, hình như anh không phải người ở đây, anh mặc áo thun với quần jeans, nụ cười của anh làm tôi say đắm. Anh còn đẹp hơn cả cánh đồng hoa này, dường như anh không biết đến sự hiện diện của tôi. Anh đứng ngắm hoa một chút rồi khuất dần sau dãy núi. Tôi chọn một chỗ thích hợp, lấy bút ra bắt đầu vẽ. Tôi quên mất cả thời gian, mới đây mà mặt trời đã xuống núi. Tôi bắt đầu đi loanh quanh xin người dân ở đây cho tôi tá túc lại một đêm. Do đường ở đây rất gồ ghề, tôi bị trượt chân, tôi không thể đi tiếp được. Bỗng dưng thấp thoáng hình ảnh người mà tôi gặp lúc sáng đi đến. Anh ta đỡ tôi vào nhà anh ta, kiểm tra chân cho tôi. Anh ta bảo chân tôi chỉ bị sưng thôi, không nghiêm trọng, anh ta bảo anh ta sống một mình tôi có thể tá túc lại nếu muốn
2. Cậu tên gì? Sao lại bất cẩn để bị thương thế?
Tôi tên Nguyễn Trọng Đại, tôi 23 tuổi. Tôi đến đây để ngắm hoa
Hoa tam giác mạch à? Đến đúng rồi đấy, lúc này ngắm hoa là đẹp nhất. À, anh tên Phan Văn Đức, 24 tuổi
Anh có vẻ không phải là người ở đây
Ừ, anh là dân tộc Kinh. Ở thành phố ồn ào quá nên anh chuyển lên đây sống. À, Đại làm công việc gì thế?
Em vừa học vừa làm việc ở một công ty bình thường. Còn anh?
Anh là bác sĩ. Anh làm việc ở dưới xã. Em cứ ở đây đi, anh ở có một mình à, em không phải ngại đâu
Vâng
Lần đầu em lên đây phải không?
Vâng
Em có muốn đi thăm quan vòng quanh đây không? Ngày mai anh sẽ dắt em đi
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản
Short StoryTổng hợp đoản của các couple mà tớ ship. Trong và ngoài nước Truyện tớ viết chỉ để giải trí. Hoàn toàn là do tớ tự tưởng tượng