Chương 13: Cho nàng giảm nhiệt một chút

1K 9 0
                                    


  Nói chuyện? Nói chuyện cái muội muội (*) ngươi.

(*): tiểu đệ là chỉ cái ấy ấy của đàn ông, tương tự câu chửi muội muội ngươi( hay ở hiện tại là em gái ngươi) ứng với chỗ ấy của phụ nữ, cho nên Dung Hoa đang thầm chửi rất tục.

Dung Hoa thầm mắng to trong lòng. Hắn muốn nói chuyện trong tình cảnh thế này sao?

Nói đi nói lại, ngày hôm qua bọn họ vào trong phòng vốn chính là muốn nói chuyện. Nào ngờ chưa nói hai câu, Khương Dực giở trò với nàng, chuyên tâm nghiên cứu bí mật thân thể nàng.

Còn hôm nay, hắn vừa về đến đã trói nàng thành bộ dạng này.

Nam nhân này lột bỏ mặt nạ, quả thực chính là cầm thú!!!

Nhưng ở trước mặt hắn, căn bản nàng không có cách nào phản kháng. Trong tình cảnh để mặc người chém giết thế này, giọng nói của Dung Hoa có phần run rẩy:

-" Hầu gia, chân thiếp đau quá, thả thiếp ra trước được không? "

-" Chân đau sao? Đau chỗ nào?"

Khương Dực tỏ vẻ quan tâm nàng, tay mò lên đôi chân thon dài trơn bóng, hắn còn cố ý mơn trớn đến phần đùi trong mẫn cảm gần chỗ u cốc kia, rồi thong thả dời đi.

Dung Hoa muốn khóc, hắn cứ thề này, không khéo hôm nay sẽ không nói được gì nữa cho coi. Mấy ngày nay, đột nhiên nàng được tĩnh ngộ chuyện tình dục xa lạ, chưa kịp thích ứng đã bị hắn bắt ép đón nhận thêm những trò biến thái, mỗi lần đều ép nàng đến chết đi sống lại.

Vốn tưởng rằng Chiêu Ninh Hầu phu nhân là một thân phận có thể dễ dàng sống an nhàn, thế nhưng cứ vầy thì mệt chết được.

-" Hầu gia, không phải ngài muốn nói chuyện sao? Chúng ta nói gì đi! "- Dung Hoa nhanh chóng quyết định vào vấn đề chính. Nàng thà nói chuyện với hắn trong tư thế xấu hổ này, cũng không thích bị hắn thừa cơ chiếm tiện nghi.

Hình như Khương Dực có chút tiếc nuối khuôn mặt nhích về phía trước, hơi thở phà lên bầu ngực vểnh cao của nàng.

-" Mỹ nhân này thật đúng là khiến người ta muốn yêu thương. Phu nhân, rốt cuộc trước đây nàng giấu đi đâu vậy?

-" Mỹ nhân cái gì?" - Cảm nhận được hơi thở nonga bỏng của hắn trên bầu ngực mình, Dung Hoa thấy lý trí như dần tan rã.

-" Tất nhiên là... " mỹ nhân" này nè. " - Khương Dực le lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đoá mai hồng trước ngực nàng.

Toàn thân Dung Hoa giật bắn, nàng thở hắt ra:

-" Hầu gia... ngài cứ nói đùa... thiếp có giấu khi nào đâu. "

-" Không có sao? " - Khương Dực ngẩng đầu nhìn gò má hồng của nàng. - " Thế tại sao trước đây ta không thấy? "

-" Bây giờ Hầu gia cũng rất lạ. " - Dung Hoa đáp -" Chẳng lẽ trước kia ngài cũng che giấu sao? "

Vẻ mặt Khương Dực hiện lên sự thích thú.

-" Nhưng mà, bản Hầu cảm thấy phu nhân không hề kinh ngạc! "

Toàn thân Dung Hoa run lên, nàng cố giữ vững tinh thần:

-" Hầu gia nói gì? Thiếp nghe không hiểu. "

Khương Dực cười khẽ, dùng tay nhéo lấy quả hồng trước ngực nàng:

-" Vì sao phu nhân lại nói bản Hầu coi trời bằng vung? "

Hắn không dây dưa vấn đề trước với Dung Hoa, những lời này là chính miệng Dung Hoa nói ra, nàng không thể phủ nhận.

Dung Hoa cắn môi, vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình không kiềm chế được nói ra lời thật trong lòng.

Khương Dực này cho dù có đáng ghét như thế nào, nhưng bản lĩnh của hắn rõ ráng như ban ngày. Nàng đã lòi đuôi chuột ra thì đừng mong có thể bình yên trước mặt hắn như cũ.

Nhưng không lẽ lại phải nói ra lời thật trong lòng mình sao? Làm sao biết được sau khi nói ra Khương Dực sẽ không trở mặt với nàng? Nàng vẫn còn muốn làm Hầu phu nhân sống an phận ở kinh thành mà.

-" Hầu gia, Hầu gia! "

Hơi thở Dung Hoa dồn dập, nàng vừa mới tỉnh táo lại, lại bị hắn dấy lên ham muốn tình dục. Tên khốn này, muốn nói chuyện mà không chịu nói đàng hoàng là sao?

-" Phu nhân còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào sao? " - Giọng nói của Khương Dực lạnh xuống mức âm độ.

-" Thiếp... thiếp..."

Hắn vân vê lại không vân vê, chỉ xoay nhẹ một chút lại ngưng, khiến Dung Hoa ở lưng chừng khoái cảm, vừa muốn vừa không muốn, cực kỳ khó chịu. Hoa huyệt lại băt đầu trào ra dâm dịch, khiến cỏ thơm kia ướt dầm dề. Hoa môi lại mấp máy, tỏ vẻ đói khát khó nhịn.

Mới vài ngày, nàng đã bị hắn biến thành mẫn cảm như thế này rồi! Dung Hoa ý thức được điểm ấy, sống lưng dần phát lạnh.

Nếu cứ thế này thêm một chút thời gian, đến khi hắn đi biên thành, những ngày còn lại của nàng sẽ thế nào đây?

-" Phu nhân, nàng làm dơ bàn rồi! " - Khương Dực chỉ lên bàn ngay giữa hai chân nàng.

Dung Hoa nhìn một cái, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Không biết từ lúc nào, dâm dịch của nàng đã chảy tràn ra khỏi bàn, tí tách rơi nhỏ giọt xuống mặt đất.

Nhiệt độ nóng bỏng nơi mặt bàn còn chưa tản đi hết, đột nhiên hạ thân nàng chợt lạnh, Dung Hoa cúi đầu vừa nhìn thấy liền hoảng sợ.

Khương Dực tiện tay rút cây bút trên bàn, cán bút đặt trước miệng huyệt của nàng, chậm rãi đẩy vào.

-" Ư..."

Đây không phải là cây bút để viết, mà là dạng bút trang trí tròn thư phòng. Cán bút được làm từ bạch ngọc, thô to bằng khoảng hai ngón tay nam nhân, chất ngọc lành lạnh. Hoa huyệt nóng ẩm bị cán bút lạnh băng đút vào, khiến Dung Hoa run bắn người.

-" Hầu gia, lạnh... lạnh quá!!! " - Nàng run lẩy bẩy nói.

-" Lạnh? Vậy không tốt sao?" - Khương Dực kiên nhẫn nhét từ từ cán bút vào trong, cách này thực sự quá sức chịu đựng với nàng, huyệt thịt chịu kích thích lớn, bao quấn lấy cán bút càng chặt, chỉ có cách đút vào từ từ. -" Nơi này của nàng nóng quá, vừa lúc cho nàng giảm nhiệt một chút.

Phi! Nói vớ vẩn!

Dung Hoa không dám mắng hắn, chỉ còn cách cắn môi chịu đựng.

Cuối cùng cán bút cũng vào hết, chỉ chừa cái đầu bút ở bên ngoài. Khương Dực cúi đầu thưởng thức một hồi, cười nói:

-" Phu nhân, nàng xem cái miệng nhỏ bên dưới của nàng này, vừa rồi nó cứ khép khép mở mở, như rất muốn ngậm cái gì đó. Bản Hầu chuẩn bị cho nàng cây bút ngậm trước, có phải thoải mái hơn nhiều không? Như vậy nàng đỡ phải chảy nước..."

[Re-up] Hầu Gia, Đợi Đã!Where stories live. Discover now