Chương 1: Hồi sinh.

68 10 2
                                    

Một mảng đen thẳm. Ta nghe thấy tiếng hít thở đều đều phả ra từ mũi mình, cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bao nhiêu viễn cảnh tang thương từng xảy ra trước mắt đồng loạt ùa về, ta cảm nhận được sự thống khổ như đợt sóng dữ cuộn trào trong tâm trí.

Nội tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đại ca, sư muội. Cuối cùng, họ lại bỏ ta đi không lời từ biệt.

Hình ảnh tăm tối đó chẳng khác nào con dao sắc bén xoáy sâu vào từng tấc thịt, chém từng nhát vào lục phủ ngũ tạng của ta. Thật đau đớn.

Ở nơi đáng lẽ có tấp nập người qua kẻ lại, thế mà giờ đây chỉ còn là một đống hoang tàn. Bụi đất mù mịt, từng cái xác chất đầy, đè chồng lên nhau. Màu đỏ của máu vây quanh, rực rỡ như muốn phế bỏ đôi mắt ta. Mùi tang tóc bay xộc vào mũi.

Ta chỉ nhớ mình đã lao như điên về phủ Liễu gia, xông thẳng vào Vĩnh An Các để tìm người thân mình.

Cửa đại sảnh vừa mở, thanh âm ken két vang lên, cứa vào thính giác. Một mảng yên lặng. Bụi bay lớt phớt trên không trung. Ánh nắng ồ ạt chen vào trong phòng, giúp ta nhìn thấy rõ ràng viễn cảnh trước mắt.

Ta có thể mường tượng được tiếng chém giết đang dội to hòa cùng tiếng gào thét của mẫu thân ôm chặt lấy cơ thể tím lịm của sư muội, cả hai đều nằm sấp xuống. Tấm lưng gầy của người đầy những vết kiếm không rõ đường nét.

Thân hình cao lớn của đại ca nằm ngay lối vào. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trợn trừng nhìn chòng chọc về phía ta, trên cơ thể đầy vết thương. Bàn tay của huynh ấy đứt lìa, nằm sát cây cột đình.

Ta run rẩy bước vào, nước mắt tự lúc nào đã tuôn như mưa. Đau đớn gào lên những tiếng gãy gụa, đứt quãng. Cổ họng khô khốc như muốn vỡ tung vì không chịu nổi thanh âm quá lớn đang cố truyền ra. Ta kéo xác của họ tới gần nhau rồi gục bên những cơ thể lạnh ngắt ấy, khóc rống.

Một lúc lâu sau, ta phát hiện không có nội tổ mẫu, phụ thân ở trong đại sảnh. Phần nào tỉnh táo hơn, ta nhận ra có lẽ ta sẽ còn chút hi vọng mỏng manh nào đó. Thế nên, chật vật đứng dậy, ta hoảng loạn đi tìm họ.

Nhưng, ông trời lại không tình nguyện cứu giúp, toàn tâm toàn ý muốn cướp hết những người thân của ta.

Cơ thể của phụ thân lềnh bềnh trên nước, gương mặt ông ngửa lên trời. Sắc mặt trắng bệch, lạnh lẽo không còn sức sống. Đôi môi tím tái, mắt nhắm nghiền. Y phục màu lam sậm lộng lẫy ở giữa đám lục bình vây quanh. Cạnh ven hồ, cơ thể nội tổ mẫu đang nằm trên vũng máu nhuộm đỏ cả một khoảng lớn. Có lẽ, gương mặt phúc hậu hay cười của người đã sớm không còn hình dáng rõ ràng nữa.

Chẳng hiểu sao, ta lại bật cười, tiếng cười vang lên như muốn xé gan xé phổi. Sau đó, chẳng còn sức lực để đứng nữa, ta ngồi gục xuống gào thét điên cuồng, liên tục khóc lóc, liên tục cười lớn.

Hóa ra, nói giết thì có thể giết như thế.

Hóa ra, chỉ trong một ngày, gia tộc huyễn yêu, tàn lụi.

Ha ha.

Thật sự đã tàn lụi.

--

"Liễu Thiện Hạo?!"

[Kuanho/Panseon] Huyễn Yêu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ