Chương 2: Huyễn Yêu.

44 10 4
                                    

Ở giữa chợ qua lại nhộn nhịp, ta chui vào thế giới của mình, trầm ngâm đứng trước bảng cáo thị một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài. Ba chữ "Lại Quán Lâm" như muốn đánh sâu vào tâm trí ta, ở yên và trú ngụ tại đó. Ta không hiểu vì cớ nào mình lại có xúc cảm sâu sắc đối với cái tên này. Chỉ biết rằng khi nhớ tới nó, ta thấy lòng nhộn nhạo khó chịu vô cùng.

Đó là lí do tại sao khuôn mặt non nớt trên bảng cáo thị kia lại khắc sâu trong lòng ta. Khẽ thở dài, ta chầm chậm xoay lưng rời đi, trên tay vẫn đang cầm giỏ đi chợ.

Quẹo qua con hẻm ở ngã tư, ta gõ cửa một căn nhà gỗ tồi tàn, nhanh chóng lên tiếng báo tên tuổi. Cánh cửa mở ra, bên trong căn nhà vốn dĩ tối om hiện rõ ngay trước mắt. Ta tặc lưỡi bước vào.

"Con trai ta mãi không thể ngủ được. Nó mỗi lần nhắm mắt lại thấy mình bị đuổi giết trong cuộc chạy loạn."

"Được rồi. Ta sẽ cố giúp lão bà. Đừng lo lắng."

Bàn tay nhăn nheo đầy những vết chai nắm chặt lấy tay ta, run rẩy. Lão bà bà rơm rớm nước mắt dúi vào túi ta một miếng ngọc bội, sau đó vội vã rời đi.

Cánh cửa lần nữa đóng lại, bóng tối mau chóng tràn tới, ôm lấy không gian. Ta nhìn người con trai to lớn đang nằm trên giường, trán rịn đầy mồ hôi. Quầng thâm mắt của hắn hiện rõ, hàng mi cứ lay động, cậu ta cứ liên tục buông những lời lấp lửng, tay chân quơ quào. Ta lôi trong giỏ một bình nước nhỏ, khẽ khàng đặt lên miệng nhấp một ngụm, sau đó mới kéo chiếc ghế ở góc tường, để ngay bên cạnh giường. Ta tiếp tục lấy ra một chiếc quạt, chầm chậm vung lên.

"Tách."

Quạt bung xòe. Ta phẩy phẩy nó trong không trung, tạo một trận gió dịu dịu. Và rồi, ta rút cây sáo Huyết Mai đang giắt bên hông mình để trên môi, đầu sáo hướng về phía chàng trai đang nằm.

Khúc ca du dương vang lên. Làn khói mỏng manh màu lục chầm chậm lan tỏa, lân la tới chỗ chiếc giường, mau chóng vây quanh cơ thể to lớn kia.

Chỉ trong chốc lát, chàng trai đã không còn kêu rên nữa. Vầng trán đầm đìa mồ hôi đang nhỏ từng giọt xuống gối. Tay chân vốn dĩ chẳng hề an phận đã không còn quơ quào. Tiếng hít thở đều đều, hàng mi đã trở nên yên lặng hơn.

Bản nhạc vừa dứt, ta xoa xoa cái bụng chưa no của mình, khẽ thở dài.

Ta vốn là một trong những huyễn yêu đứng đầu thiên hạ về việc tạo huyễn cảnh. Đối với chúng ta, khả năng nổi bật chính là tạo mộng cảnh. Nếu như sức mạnh lên tới cấp bậc cao nhất, sẽ thay đổi được toàn bộ ký ức, đánh lừa trí nhớ của kẻ khác.

Với hình hài không thể to lớn của mình, ta chỉ lấy làm buồn bã. Vốn dĩ, thức ăn của yêu quái bọn ta đó chính là cảm xúc của những kẻ sau khi đã được bọn ta tạo mộng cảnh. Hương vị mỗi huyễn yêu mỗi khác. Như đại ca ta, huynh ấy khoái cảm xúc hạnh phúc, sư muội ta ưng cảm xúc tự hào, phụ mẫu thân ta thích cảm xúc vui vẻ, nội tổ mẫu yêu cảm xúc phấn khích. Ta lại là độc nhất, một trong những yêu quái có thức ăn chẳng giống ai: cảm xúc thù hận.

Đó là lí do tại sao ta mãi không thể lớn, sống trong hình hài của đứa trẻ chín tuổi. Bởi vì ăn không ngon nên ta dù cố gắng cỡ nào vẫn chẳng thể thấy no.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 09, 2018 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Kuanho/Panseon] Huyễn Yêu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ