Chương 3: Không nghe lời

380 28 2
                                    




Điện thoại trên giường phát ra lời bài hát quen thuộc, Diệp Anh nhìn màn hình hiển thị tên Đặng Tiến Hoàng ( cho ai chưa biết, ảnh là Viruss đó, lên gg xem mặt để dễ tưởng tượng nha các cậu ) , nhanh chóng cầm lên áp vào bên tai, tâm trạng thoáng chốc vui vẻ.

" Bạn tốt, lâu rồi không gặp "

[Diệp Anh, cậu vẫn khỏe chứ? Nghe bảo hôm qua cậu đã trở về? Hôm nay có thời gian không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút.]
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng trầm ấm của Đặng Tiến Hoàng, hắn là bạn thân của nàng khi còn học chung trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ ít liên lạc hẳn, về sau nàng lại chuyển đi nơi khác, vậy nên cũng khá lâu rồi không nhìn thấy nhau.

" Hôm nay tớ rảnh nhưng... "

Diệp Anh chần chừ, nghĩ lại lời của Ell quản gia dặn dò, nếu nàng muốn sống tốt thì tuyệt đối không được làm trái ý của người phụ nữ kia. Đang định từ chối, Đặng Tiến Hoàng lại cắt ngang lời nàng.[Thật ra tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu! Chiều nay 5 giờ gặp cậu ở quán cafe gần nhà tớ, nhất định phải đến nhé!]
Hắn có vẻ rất phấn khích, hơn nữa nói xong lập tức ngắt máy không cho nàng có cơ hội tiếp lời. Diệp Anh cảm thấy có chút đau đầu, suy nghĩ kĩ một lúc, nàng xuống lầu tìm Ell quản gia để xin số điện thoại của Thy Ngọc. Nếu muốn ra ngoài, chỉ cần xin phép cô ta là được, không phải sao?Ell quản gia nhìn nàng, cũng không hỏi gì nhiều liền ghi lại số của Lê Thy Ngọc lên một tờ giấy nhỏ.

" Cảm ơn ông "

Diệp Anh cầm lấy rồi cúi đầu với Chu quản gia, sau khi trở về phòng mình, nàng lại không dám gọi cho cô.Nhớ lại đêm qua mây mưa cuồng nhiệt, nàng không khỏi đỏ mặt. Hiện tại nếu gọi, nàng phải dùng thái độ gì để nói chuyện với cô đây?
Hoàng Diệp Anh loay hoay một lúc lâu, lo lắng đủ điều, cuối cùng cũng chẳng được gì. Vì cho dù nàng có gọi thế nào, Thy Ngọc cũng không nghe máy.
Âm thanh thông báo thuê bao đang bận vang lên tám lần, nàng rốt cuộc ném ý định xin phép sự đồng ý của cô ra khỏi đầu. Cùng lắm thì cô nổi giận mắng cô vài câu thôi, chắc sẽ không nghiêm trọng lắm đâu?
Diệp Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Lúc này nàng mới phát hiện quần áo mình mang về đây không có cái nào mới cả, cũng không có loại cao cổ để che đi những dấu hôn ngày hôm qua. Nàng mặc tạm áo khoác rồi dùng phấn che bớt đi những vết đỏ hồng trên cổ, sau đó chuẩn bị ra ngoài mua sắm.Ell quản gia thấy nàng xuống lầu còn mang theo túi xách, không khỏi ngạc nhiên.

" Hoàng tiểu thư ra ngoài sao? "

" Vâng, cháu ra ngoài một chút, cũng không lâu lắm đâu "

Diệp Anh có chút chột dạ vì ánh mắt của Ell quản gia nhìn nàng rất tinh tường, giống như biết rõ nàng ra ngoài mà chưa thông báo với Thy Ngọc vậy.Chỉ là, ông ấy lại không ngăn cản cô.

" Vậy tôi sẽ cho người đưa Hoàng tiểu thư đi "

" Không cần đâu! Cháu đi taxi là được! "

Diệp Anh lắc đầu từ chối, bước nhanh về phía cổng. Khu vực này đều là những khu biệt thự lớn nối tiếp nhau, muốn bắt taxi phải đi bộ một đoạn khá xa, cũng may Diệp Anh không có thói quen mang giày cao gót mà chỉ thích mang những đôi giày bata thoải mái. Tuy nhiên, nàng đánh giá quá cao thân thể mình. Bởi vì hôm qua bị người phụ nữ kia giày vò rất lâu, cho nên mới đi được nửa đường đã khiến nàng mệt đến đứt hơi, hai chân run rẩy. May mắn có một chiếc taxi vừa vặn chạy ngang qua, nếu không, nàng thực sự sẽ nghĩ mình sẽ ngất tại chỗ mất! Diệp Anh mừng rõ chui vào trong xe.

[ ❄️Chuyển ver ThyAnh❄️ ]  Diệp Anh, em chạy không thoátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ