Mọi chuyện.... sao lại trở thành như thế này? Tiểu Trinh không thể hiểu được. Cô sao lại có quyết định như thế này?
Lúc trước đột nhiên phải chuyển nhà, chuyển đi cũng không thành vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì phải tìm nhà mới như thế nào. Trong khi cô đang suy nghĩ, nằm mơ cũng không ngờ đến, cô lại mang theo hành lý đi vào nơi này...
"Mẹ!" Hoan Hoan tan học về chạy lại ôm chầm lấy cô. "Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ! Lâu rồi không thấy mẹ!"
Tiếng nói ngon ngọt của con làm Tiểu Trinh bật cười. "Hôm qua vừa gặp, sao lại đã lâu rồi?"
"Hôm nay không gặp đã là rất lâu rồi!" Hoan Hoan bĩu môi trả lời, vẻ mặt không muốn rời khỏi mẹ.
Đúng vậy, chưa đến hai mươi tư giờ, cô lại bước vào chỗ ở của Quan Trí Đàn, còn mang theo cả hành ý. Quan Trí Đàn nói, đây là vì muốn tốt cho con, nhưng cô lại cảm thấy đề nghi này có chút kỳ lạ.
Chuyển đến nhà anh, nghĩa là sao? Quan hệ của họ lúc này, ở cùng với nhau như vậy có đúng không?
Hoàn toàn không đúng! Nhưng cô lại đồng ý rồi. Dọc đường đi cô không chỉ một lần mắng mình ngu ngốc, nghi hoặc chính mình vì sao lại đồng ý.
"Hoan Hoan, tối nay muốn ăn gì? Ăn ở quán đồ cay Tứ Xuyên con thích được không?" Quan Trí Đàn từ thư phòng đi ra, nhịn cười, buộc mình mặt không đổi sắc, không chú ý đến vẻ mặt mơ hồ hoang mang của Tiểu Trinh.
Cô vẫn không thay đổi, vẫn là ngây ngốc dễ lừa, chỉ cần khẩu khí cường thế một chút, không chịu thỏa hiệp một chút, đúng tình hợp lý mà giải thích, cô sẽ không thể phản bác, ngoan ngoãn đi cùng anh.
Chẳng lo lời nói có trăm ngàn chỗ sơ hở, có thể tìm ra một ngàn lẻ một lý do để phủ định, nhưng cô tuyệt đối không nhận ra.
Anh đến chỗ ở của cô và Giang Văn Khôn thu thập đồ dùng của con gái, thật ra chỉ là mượn lý do, anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô chuyển ra khỏi đấy, anh không muốn cô và một tên đàn ông khác ơ chung, một giây cũng không chờ được!
Mà khi cô nói sẽ đến phòng làm việc ở tạm, anh không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra lý do làm cô phải đến đây. Anh nói với cô...
"Tới giờ, tôi vẫn còn chư nghĩ ra phải xử lý chuyện của em thế nào."
Muốn trừng phạt cô tám năm trước lừa anh như thế nào? Để cô áy náy bao lâu? Còn cả phải làm thế nào để bồi thường sự hy sinh suốt tám năm qua của cô? Làm sao để khiến cô tự tin hơn... Kế hoạch của anh vẫn còn chưa chu toàn.
"Nhưng mà, hiện giờ tôi chú ý nhất là Hoan Hoan, chỉ cần nó vui vẻ, thì làm gì cũng được. Hoan Hoan chỉ cần có em sẽ vui vẻ, đêm qua không cần dỗ lâu nó đã ngủ được, lại ăn được đến hai bát cơm, nếu Hoan Hoan cần em, vậy em đến chỗ tôi ở đi."
Anh nhún vai, cố ý không để lộ thái độ, anh tuy không nói dối, nhưng cũng không phải nói thật.
"Nhưng mà...."
Tiểu Trinh cau mày mở miệng nói, anh lập tức không cho phép cô từ chối.
"Tôi nghĩ tôi không cần nói thêm gì nữa, em tự nghĩ xem bây giờ làm thế nào để tốt nhất cho Hoan Hoan."
Ngữ khí của anh rất có đạo lý, nhưng thật ra lại trăm ngàn chỗ sơ hở!
Việc tốt nhất đối với Hoan Hoan bây giờ là cho nó về với mẹ, đơn giản như vậy, nhưng anh lại lợi dụng tật xấu hay tự trách của Tiểu Trinh, lợi dụng sự mềm lòng của cô, lừa cô thỏa hiệp — Vì con gái nên tạm thời về chỗ chồng cũ ở.
"Ôi...." Tối ăn gì cũng khiến Hoan Hoan cân não suy nghĩ, quay đầu nhìn mẹ đứng bên cạnh, lắp bắp nói: "Con muốn ăn cơm rang của mẹ."
Cơm rang! Là món cơm rang quen thuộc của Tiểu Trinh sao? Chỉ có chút trứng và tương, hạt cơm rõ ràng, không có rau xanh, cà rốt, chỉ có mùi nước tương và trứng gà nồng đậm!
Những năm gần đây lăn lộ trên thương trường, khiến Quan Trí Đàn hỉ giận không hiện lên mặt, khiến người khác khó có thể hiểu được suy nghĩ của anh, biểu tình và tâm tình thật ra không đồng nhất, bên trong thật ra anh đã nước miếng tràn ra, phi thường muốn ăn, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Rất phiền phức." Anh không đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Không phiền, chỉ một lát là xong." Tiểu Trinh lập tức xung phong nhận việc, muốn thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của con gái.
Sau đó anh lại mặt không đổi sắc gật đầu, "Nếu em cho rằng không phiền, vậy thì làm đi, tôi đi gọi điện thoại, khi nào ăn cơm gọi tôi."
"Vâng." Tiểu Trinh không chút hồ nghi đáp lại.
Sau đó cô đi vào bếp, làm món cơm rang đơn giản.
"Hoan Hoan, đi gọi bố ăn cơm, ack?" Cô đặt nồi cơm rang nóng hầm hập lên bàn, giục con đi gọi bố ra ăn tối, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Quan Trí Đàn nói khi nào ăn cơm thì gọi anh, nghĩa là....
"Vâng, con đi ngay!" Hoan Hoan không hiểu mẹ nghĩ gì, vui vẻ chạy vào thư phòng tìm bố, kéo bố ra ăn tối.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn, hưởng thụ bữa tối đơn giản, Quan Trí Đàn không nói lời nào, chỉ cắm đầu ăn, một phần vì bị đồ ăn cuốn hút, một phần là vì sợ nếu mở miệng nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt Tiểu Trinh hoang mang lại không dám hỏi, rất đáng yêu!
"Mẹ, con rất ghét Lâm Chinh Hưng." Người duy nhất nói không ngừng trên bàn ăn, chỉ có Hoan Hoan, cô bé ngồi bên cạnh mẹ, kể lại những chuyện xảy ra ở trường. "Cậu ấy suốt ngày nói nhà cậu ấy có socola ngon nhất, con nói mẹ cũng làm được, hơn nữa bánh bích quy mẹ làm là món ngon nhất thế giới, cậu ấy lại le lưỡi nhăn mặt, con rất ghét cậu ấy!"
"Con cãi nhau với cậu ấy sao? Cậu bé ấy chắc là chỉ muốn chơi với con..."
"Con không cần chơi với thối nam sinh đó, hừ! Nam sinh là sinh vật con ghét nhất, a, bố và bố nuôi là ngoại lệ." Hoan Hoan đang lớn tiếng nói cô bé ghét con trai như ghét gián, đột nhiên nhớ ra người bố yêu nhất và bố nuôi cũng bị liệt vào danh sách, nên lập tức sửa lại, "Còn có cả ông nội, ông quản gia..."
Cô bé vươn ngón tay, bắt đầu đếm những người là con trai mà cô bé không ghét.
"Đây là vài người con không ghét, còn lại đều đáng ghét!"
Lúc này Quan Trí Đàn mới phát hiện trong số những người Hoan Hoan nhắc đến không có ông Kỉ.
Từ ngày gặp lại cũng không thấy, ông nội đâu? Chẳng lẽ....
"Cụ? Là ai?" Hoan Hoan khó hiểu nghiêng đầu, mắt to nhìn bố.
Quan Trí Đàn lúc này mới nhận ra, mình đã nói ra khỏi miệng.
"Hoan Hoan, mẹ chẳng phải từng nói với con sao? Chính là ông nội của mẹ, nếu ông còn sống, thì con sẽ gọi là cụ." Sắc mặt Tiểu Trinh hơi tái nhợt, nụ cười cứng ngắc giải thích, ánh mắt lại không nhìn về phía anh.
"À." Cô bé gật gật đầu, "Chính là cụ mà hàng năm đều phải đi Tân Trúc tảo mộ ạ?"
"Đúng rồi."
Không khí đột nhiên trầm xuống, Quan Trí Đàn đột nhiên ý thức được mình đã nhắc đến một đề tài không nên, nhưng, anh rất để ý.
Năm đó anh rời đi, ông nội thế nào? Mọi chuyện xảy ra thế nào? Khi đó nhận của bố anh một trăm vạn, thanh toán tiền viện phí, hẳn có thể cứu được ông nội chứ?
Nhưng, sao lại như vậy?
"Ông nội.... đi khi nào?" Sau khi ăn xong, bảo con gái đi uống nước hoa quả, nhân dịp Tiểu Trinh đang dọn bàn, Quan Trí Đàn thấp giọng hỏi.
Động tác trên tay cô cứng đờ, thiếu chút nữa không giữ được bát.
"Ông.... Có thấy Hoan Hoan sinh ra không?" Không biết vì sao, anh rất muốn biết người đã chung sống với anh suốt hai năm, đã ra đi như thế nào.
Anh từng vì kéo dài cuộc sống của ông mà liều chết làm việc, dù khó khăn gì cũng nguyện ý làm.
Nhưng khi anh không có ở đó, ông nội có tỉnhh lại không? Tỉnh lại không thấy anh, biết mọi chuyện từ miệng Tiểu Trinh, liệu có cảm thấy thất vọng về anh không?
Trước đây xin ông nội gả Tiểu Trinh cho anh, rõ ràng đã cam đoan sẽ làm cho cô hạnh phúc.
"Ông không kịp thấy Hoan Hoan sinh ra." Tiểu Trinh nhanh chóng trả lời, giống như muốn chấm dứt đề tài này, "Nhưng ông không phải đau khổ lâu, ra đi rất an bình."
Loại trả lời có lệ này, khiến anh không vừa lòng.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Hoan Hoan ra đời sau khi anh rời đi khoảng sáu tháng, nói cách khác, bệnh của ông nội trong nửa năm đó đã chuyển biến xấu.
Tiểu Trinh quay lưng về phía anh, không để anh thấy biểu tình trên mạt, cô giống như đang trở lại một ngày của tám năm trước, rối loạn....
Hít vào một hơi, điều chỉnh tâm tình để không kích động khổ sở, cô mới tiếp tục rửa bát, nhẹ nhàng nói: "Ngày chuyện của em và A Khôn bị anh phát hiện.... Tối hôm ấy tình trạng của ông đột nhiên chuyển biến xấu, không cứu được, nên đã ra đi." Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng, che dấu sự đau đớn từ tận trong lòng.
Cùng một ngày, cô mất đi hai người quan trọng nhất trên đời, chồng, ông nội, cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
"Có lẽ là báo ứng vì phản bội!" Cô cười tự giễu. "Nên em và A Khôn, cũng không thể duy trì lâu."
Đã đến bây giờ, còn muốn lừa anh! Vì sao không thẳng thắn nói cho anh biết, cô chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh?
Quan Trí Đàn nhìn dáng người nhỏ bé của cô, cảm giác tự căm ghét chính mình, trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ hận chính bản thân mình như vậy.
Năm đó anh tiêu sái bước đi không quay đầu lại, không điều tra rõ chân tướng, bỏ lại cô và ông nội, bỏ lại tất cả gánh nặng trên người, nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn.
Khi ở sở dân sự xử lý thủ tục ly hôn, anh không hề liếc nhìn cô một cái, cho rằng cô cúi đầu không nói vì chột dạ, thật ra cô đang che dấu hai mắt hồng lên vì khóc!
Anh dựa vào cái gì oán cô? Dựa vào cái gì mà cho rằng, anh có thể trừng phạt sự tự ý năm đó của cô? Vậy ai sẽ đến trách anh vì tội mù quáng và vô trách nhiệm?
Anh làm sao có mặt mũi.... Đòi quyền nuôi con của cô?
Làm sao cũng không thể bù lại được, nếu có thể quay ngược trở lại, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi cô, để cô một mình đối mặt với nỗi đau mất người thân.
Nhưng giờ đây nói chuyện này còn có ích gì? Anh vốn tự tin chỉ cần bắt nạt cô cho đến khi mình vừa lòng, có thể nối lại tình xưa, cô sẽ lại vui vẻ đón nhận vòng tay anh, giống như trước đây.
"Anh sao lại mù quáng như vậy?" Căn bản không phải anh muốn tha thứ hay không, quyền phát bóng không ở trong tay anh!
"Sao? Anh nói gì?" Tiểu Trinh nghi hoặc quay đầu, thấy biểu tình âm trầm của anh, không khỏi sửng sốt.
Quan Trí Đàn nhìn cô, trong lòng đau đớn....
Anh không có tư cách nói tha thứ, cô vì muốn anh về nhà, để anh bỏ lại gánh nặng trên vai, không tiếc tự mình đóng vai người xấu, giúp anh nuôi con gái suốt tám năm, chưa bao giờ muốn quấy rầy cuộc sống của anh.
Tiểu Trinh vốn luôn cảm thấy tự ti, thấy chính mình không tốt, năm đó anh đi, cô lại cho rằng mình không có tư cách được hạnh phúc, nên sợ hãi rụt rè, tránh né anh, tránh né bố anh.
Anh căn bản đã nhìn nhầm trọng điểm, muốn cô trở lại bên cạnh anh, phải xem cô có đồng ý hay không mới đúng!
Sự ghét bỏ, áy náy làm bùng lên sự phẫn nộ chưa từng có trong anh, anh nhịn không được giận dữ với chính bản thân mình, sợ dữ dằn làm cô sợ, nên xoay người rời đi.
Tiểu Trinh khó hiểu nhìn theo bóng anh.
"Sao lại tức giận?" Tuy anh không thể hiện ra, nhưng cô cảm nhận được, anh đang tức giận.
Cô nói sai cái gì sao? Nhưng muốn hỏi cũng không được, cuối cùng cô chỉ có thể sâu kín thở dài.
"Tiếp tục như vậy cũng không phải cách... Phải nhanh chuyển ra ngoài thôi."
***
"Bố ơi, hu hu..." Hoan Hoan nhìn thấy bố, nhịn không được chu miệng khóc.
Quan Trí Đàn hoảng sợ, vội ôm con gái ngồi lên đầu gối, trấn an bảo bối đột nhiên khóc: "Sao vậy? Có chuyện gì?"
"Con gặp rắc rối rồi, hu hu..." Cô bé khổ sở khóc tỏng lòng bố.
"Mẹ mắng à? Đó cũng chỉ vì mẹ muốn tốt cho con..." Trực giác nghĩ Tiểu Trinh mắng con một chút, tuy đau lòng vì con gái bị mắng, nhưng anh nhất định sẽ đứng về phía cô.
"Không ạ, mẹ không mắng con, nhưng con rất buồn, con rất có lỗi với mẹ... Mẹ nói không sao, nhưng mà, nhưng mà.... Oa oa...."
Đợi chút, anh cần phải làm rõ một chút — con gái mắc lỗi, Tiểu Trinh không mắng nó, nó không bị mắng nhưng vẫn khóc, vì sao?
"Con làm mất chiếc vòng cổ mẹ yêu quý nhất, không cẩn thận rơi vào bồn rửa tay, bị nước cuốn trôi đi, không thể lấy lại được! Hu hu, đó là thứ mẹ rất thích, con xin lỗi mẹ... Bố, làm sao bây giờ?"
"Chỉ là một chiếc vòng cổ, không sao đâu." Anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy, hại anh nghĩ lung tung. "Mai bố đến đón con tan học, chúng ta đi chọn một chiếc vòng cổ thật đẹp tặng mẹ, được không?"
"Nhưng mà...."
"Hoan Hoan, còn lại làm ầm bố à?" Giọng Tiểu Trinh vang lên ở bên ngoài thư phòng. "Ra đi ngủ nào."
Giọng cô không có gì khác biệt, vẫn dịu dàng gọi con.
"Con xem, mẹ gọi con rồi, ra đi ngủ đi." Quan Trí Đàn dỗ con, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nó, tự mình nắm tay nó đi ra khỏi phòng.
"Ngủ ngon." Giao con gái cho Tiểu Trinh, anh xoay người hôn lên cái trán trơn bóng của con.
Tiểu Trinh nhìn cảnh này, trong mắt tản ra quan gmang kỳ lạ, cô mỉm cười nắm tay con gái, nhẹ nhàng gật đầu với anh, rồi đi vào phòng ngủ của con.
Nhìn hai mẹ con cô đi vào phòng của con gái do chính tay anh bố trí, anh mới xoay người trở lại thư phòng, tiếp tục làm việc.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, hiệu suất làm việc của anh giảm đi, tốt hơn là không làm nữa, nghỉ sớm một chút.
Vừa bước ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy trong nhà tắm truyền đến tiếng động lạ, vừa đến gần, chỉ thấy Tiểu Trinh cầm một thanh sắt dài trên tay, lo lắng đào đào trong bồn rửa tay.
Anh nhớ con gái nói — Con làm mất chiếc vòng cổ mẹ yêu quý nhất...
Cô không trách mắng con, lại lo lắng tự mình nghĩ cách, chỉ là một chiếc vòng cổ, có cần liều mạng như vậy không?
Dường như hai chân tự có ý thức, anh đi về phía tủ bát, lấy ra một chiếc hộp dụng cụ hoàn toàn mới chưa từng dùng, đi về phía phòng tắm.
"Em tránh ra." Anh nói, sau đó mở hộp, lấy ra chiếc cờ lê, ngồi xổm nhìn vòi nước.
"A Đàn..." Anh đột nhiên xuất hiện làm cô hoảng sợ, Tiểu Trinh theo bản năng gọi tên anh, "Anh, anh chưa ngủ sao?"
"Hoan Hoan nói nó làm mất chiếc vòng cổ rất quan trọng của em, thỉnh thoảng đồ bị rơi hay mắc lại trong ống, không bị trôi đi." Trời biết anh đã bao lâu không làm chuyện này? Từ khi về nhà với bố, anh lại khôi phục lại thân phận thiếu gia cao quý, trà đến tận tay, cơm dâng tận miệng, việc sửa sang này căn bản không cần anh động đến, tự nhiên sẽ có người xử lý.
Nhưng thấy cô gấp đến độ sắp khóc, không biết vì sao, anh tự động lấy ra hộp dụng cụ chưa một lần dùng đến, giống như anh vẫn luôn thường làm công việc này, gọn gàng mở tung vòi nước ra.
Tiếng nước trút xuống, một đám bụi đen tung tóe ắn ra, giữa đám bụi bẩn ấy, lóe lên một ánh sáng màu bạc.
"Ôi, trời ơi!" Tiểu Trinh kêu một tiếng, không ngại dơ bẩn, ghê tởm, cô quỳ xuống nhặt chiếc vòng cổ lên, hỉ cực mà khóc, nhúng vào nước rửa sạch những vết bẩn trên vòng. "Cám ơn, cám ơn anh...."
Hai người khiến chính mình trở nên chật vật, chỉ vì muốn tìm chiếc vòng cổ này.
Không phải sang quý tài chất, chỉ là một chiếc vòng bạc bình thường, nhưng hoa là.... Một đôi nhẫn.
Đôi nhẫn ấy.... đầu Quan Trí Đàn nổ tung. Tên tay cô không có nhẫn, nên anh nghĩ chiếc nhẫn duy nhất năm đó anh tặng cô khi cầu hôn cô đã đánh mất, thật không ngờ cô còn giữ.
Giữ lại cả chiếc nhẫn của anh, vì sao.... Ngay cả anh cũng đâu còn giữ?
Anh rõ ràng đã đánh mất.... Ngày đó khi ở Sở dân sự làm thủ tục ly hôn, đổi lấy một chỗ trống ở mục Hôn nhân trên chứng minh thư, anh bước ra cửa, tháo nhẫn, tùy tay ném vào bụi cỏ, sau đó leo lên xe mà bố anh đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng ra sân bay, lên đường sang Mỹ.
Anh không hề quay đầu liếc nhìn cô một cái, thật không ngờ, cô lại tìm về chiếc nhẫn của anh, có phải cô đã vừa khóc vừa tìm không?
Ông nội vừa qua đời, họ ly hôn, cô lại mang thai.... Ông trời ơi, tại sao anh có thể hỗn đản như vậy?
Sự đau lòng xé rách ruột gan anh, hốc mắt nóng lên.
"Tiểu Trinh...." Cổ họng anh đau đớn, khó khăn gọi tên cô. "Em vẫn còn giữ chiếc nhẫn anh tặng."
Thứ anh đưa cho cô chỉ là một chiếc nhẫn không đáng tiền, cô lại giữ gìn như bảo bối đến tận bây giờ, coi trọng chiếc nhẫn ấy như vậy.... Cho dù ngày mai anh và con đi mua một chiếc vòng cổ đẹp nhất tặng cô, cô cũng sẽ không vui.
"Em... em chỉ là...." Bị phát hiện, Tiểu Trinh nóng lòng che giấu, cô nắm chặt chiếc nhẫn, muốn tìm một lý do qua loa để nói, "Em chỉ là cảm thấy.... vất đi thật đáng tiếc."
"Hai chiếc nhẫn đó khi ấy anh mua chưa đến sáu ngàn tệ, giờ đây tùy ý mua một thứ gì đó cũng quý giá hơn, huống hồ anh đã vất chiếc nhẫn của anh đi.... Tiểu Trinh, em còn định giấu anh đến bao giờ?"
Mặc kệ phải chịu sự trừng phạt như thế nào, bây giờ nếu không ôm cô vào lòng, anh sẽ chết!
Sải chân về phía cô, ôm chặt lấy Tiểu Trinh đang quay lưng lại anh vào tỏng lòng.
Ban đầu cô sợ hãi giãy dụa, nhưng một câu của Quan Trí Đàn làm cô nhất thời choáng váng, ngơ ngác mặc cho anh ôm lấy — "A Khôn đã nói hết cho anh rồi, em sao còn muốn gạt anh?"
"Em còn muốn tiếp tục sắp xếp cuộc sống cho anh sao? Đó là lựa chọn của anh, Tiểu Trinh, em sao lại không thương lượng với anh mà đã tự ý quyết định? Lại còn để tốn công hận em nhiều năm như vậy?!"
Không buông tay, người phụ nữ đang run run trong lòng này là vợ anh, là mẹ của con gái anh, anh sẽ không để cô lại vì cùng một "vấn đề" mà rời khỏi anh lần nữa.
"Tiểu Trinh, mười năm trước anh có thể trở mặt với bố, giờ anh cũng có thể."
"Không được!" Tiểu Trinh nghe vậy kích động phản bác, xoay người đối mặt anh. "Anh không thể làm bố mẹ anh đau lòng, không thể...."
"Cuối cùng cũng nhìn anh?" Anh vui vẻ, nhìn thẳng vào mắt cô. "Năm đó, anh trẻ tuổi không hiểu chuyện, không biết cách đối phó với bố anh, giờ đây anh cũng không còn là một thằng thanh niên không hiểu biết nữa, Tiểu Trinh, để cho anh bảo vệ em, trở về với anh, để anh bù đắp cho em." Anh chăm chú nhìn cô, giống như cô là duy nhất trên đời.
Không, họ khác biệt quá lớn! Tiểu Trinh liều mạng lắc đầu.
Họ vốn có khoảng cách rất lớn, cô không thông minh, học hành không đến đâu, gia cảnh nghèo khó, nhưng Quan Trí Đàn thì khác, gia thế hiển hách, chỉ mỗi vị thế thôi, cũng đã cách xa một trời một vực.
Sau khi họ chia tay, anh xuất ngoại học tập, lấy được tấm bằng danh giá, ở công ty nước ngoài làm việc mấy năm, giờ lại là người nối nghiệp của một tập đoàn đa quốc gia, thành thục ổn tọng, một thân tinh anh khí tức, mà cô vất vả tám năm, thành tích lớn nhất đến bây giờ, cũng chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ
Khoảng cách giữa họ, đã xa lại càng xa.
"Không được...." Cô lắc đầu, mắt trào nước, chịu đựng sự chua xót tỏng lòng. "Em không xứng với anh..."
Cô không xứng với Quan Trí Đàn, ý nghĩ này đã có từ khi mới quen anh, nhưng sự yêu thương dịu dàng của anh, đã khiến cô tạm thời quên đi. Trong lúc cuộc sống khốn đốn, ý nghĩ "mình đã làm liên lụy anh" lúc nào cũng khắc sâu trong cô, cho đến khi vợ chồng Quan Hữu Đạt tìm cô, chỉ cho cô nhận rõ thân phận của mình, đồng thời cầu xin cô trả con lại cho họ, suy nghĩ "tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn" trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
"Đây không phải đáp án anh muốn nghe." Quan Trí Đàn nhíu ày. "Tiểu Trinh, em thật sự không có chút tình cảm nào với anh sao? Nếu không có, sao lại giữ nhẫn anh tặng em? Nếu không có, sao lại nói cho Hoan Hoan biết anh là bố nó?"
Anh không ngừng ép hỏi, không ngừng tới gần, vây cô giữa tường và ngực anh, không cho phép cô trốn tránh.
"Anh đừng như vậy...." Tiểu Trinh kháng cự yếu ớt, hai tay để ở ngực anh, ngăn cản anh lại một lần nữa xâm chiếm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tìm Lại Tình Yêu - Lê Tiêm
RomanceTên gốc: 拦截逃爸 Tác giả: Lê Tiêm Thể loại: Ngôn tình hiện đại, gương vỡ lại lành, HE Giới thiệu Anh là đại thiếu gia nhà họ Quan, người nối nghiệp một tập đoàn lớn, trầm ổn ít lời, lạnh lùng như băng. Quyền thế và tiền tài, anh sắp đính hôn với một th...