Chương 21

908 37 0
                                    

Lần đầu đến trường báo danh, phần lớn đứa nhỏ đều được cha mẹ dẫn đến trường học, nhưng ba mẹ Tống Hiểu Hoa thật sự quá bận rộn, liền đem Tống Hiểu Hoa giao cho Khương Hồng Cầm, thế là bé và Thẩm Cảnh cùng nhau đến trường học báo danh.

"Trường học này thật tốt, chả trách mỗi phụ huynh đều muốn đưa con đến nơi này học." Bà Trần tay trái dắt Thẩm Cảnh, tay phải dắt Tống Hiểu Hoa, nhìn trường học khẽ than.

Khương Hồng Cầm cười rộ lên, nói: "Trường học này không những xây dựng khang trang, trình độ giảng dạy của giáo viên cũng tốt nhất ạ."

Bà Trần cười cong mắt, khóe miệng xuất hiện nếp nhăn, nói: "Thế hệ bây giờ thật là may mắn, nghĩ lại năm đó, nào có phương tiện tốt như vậy."

Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu ngây thơ hỏi: "Bà nội, khi ấy có dạng gì?"

Mắt bà Trần rũ xuống, tựa hồ như đang nhớ lại, có chút thổn thức, nói: "Khi đó, trong trường chỉ có vài giáo viên, học sinh cũng không nhiều, hiện tại nói đơn giản chính là khác xa một trời một vực."

"Cho nên các con bây giờ rất hạnh phúc, sau này, đến trường phải cố gắng học tập biết không?" Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nói.

Tống Hiểu Hoa ngọt ngào trả lời: "Được, sau này con sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, cho ba mẹ, còn có mua nhiều đồ ăn ngon cho bà nội, dì cũng vậy."

Bà Trần cười toe toét: "Xem cái miệng thật ngọt, bà nội thương cháu chết mất."

Vừa dứt lời, bà Trần và Khương Hồng Cầm cùng nhìn về phía Thẩm Cảnh, đáy mắt mang theo chút mong chờ, dường như đợi Thẩm Cảnh nói ra những lời hiểu chuyện như Tống Hiểu Hoa.

Phạt Vũ Vương: "..." Hắn lặng thinh xoay đầu nhìn chỗ khác.

Các người đừng có nhìn trẫm, trẫm cũng không phải con nít, trẫm không thể nói chuyện kiểu cách như thế.

Trẫm chỉ biết làm cho các người thấy thôi, trẫm chính là khốc như vậy đó, có sao không?

Tống Hiểu Hoa đứng bên cạnh chớp mắt hai cái, giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó, đi tới kéo tay Thẩm Cảnh, khi thấy cậu chàng quay sang nhìn mình, bé nhếch môi cười với cậu, cười cong mắt, nói: "Sau này, Hiểu Hoa cũng sẽ cho anh Thẩm nhiều đồ tốt."

Phạt Vũ Vương lung lay lại lung lay, rầm rì hai tiếng, sau đó nói: "Em là con gái, có mua cũng phải do tôi mua cho em." (Tịch Ngữ: Méo ~ cho êm với )

Tống Hiểu Hoa nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại là anh Thẩm mua cho em?"

Phạt Vũ Vương mang vẻ mặt chân thành giải thích: "Bởi vì con gái nên được con trai chăm sóc." (Tịch Ngữ: ngao ngao ngao ~ gào thét )

Hắn vừa dứt lời, bà Trần và Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện đều không nhịn được cười rộ lên, Khương Hồng Cầm lau khóe mắt: "Trời ạ! Đây là ai dạy cho thằng bé vậy?"

Bà Trần vui vẻ đáp: "Tương lai, Thẩm Cảnh nhà chúng ta sẽ là người đàn ông tốt."

Phạt Vũ Vương cảm thấy trên mặt nóng bừng, lập tức nghiêng mặt sang bên khác, không nói một lời, Tống Hiểu Hoa mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người lớn đang cười như hoa nở, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Hoàng Thượng Vạn Tuế [Xuyên Không, Hài]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ