End.

1K 84 5
                                    

Đó là một buổi chiều thứ ba bình yên khi toàn bộ thế giới của Namjoon và trái tim đảo lộn hết lên. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ qua cửa sổ, khiến cậu cảm thấy ấm áp và tuyệt vời. Cậu có thể nghe thấy tiếng đám trẻ bên ngoài chơi "tag, you're it*" và tuôn ra những tiếng thét hân hoan. Giáo viên lại viết gì đó lên bảng và Namjoon thấy mình nhìn vào những chữ cái trong vô vị, bởi vì cậu đã biết hơn một nửa những điều mà giáo viên đang nói. Xui xẻo thay, giọng nói nhẹ nhàng của giáo viên mái tóc nâu ấy bị lấn át bởi tiếng chuông tan học, nhắc nhở bọn họ rằng đã đến giờ phải đi. Nên như những học sinh khác, Namjoon nhanh chóng cất đồ vào túi và rời đi. (*cái trò này là trò đồ-chạy ở VN mình đó)

Đã một tháng từ lúc năm học bắt đầu. Nó dường như chẳng phải vấn đề gì lớn nhưng đó là cả một tình thế khác lạ đối với cậu trai. Cậu trai cảm thấy đó lại là một khởi đầu mới mẻ cho mình. Cậu còn trẻ lắm, đã làm ra mấy lựa chọn vô lý rồi, nên hơn một lần cậu cảm thấy thay đổi là chuyện tốt. Giống như thay đổi là việc cần phải làm vậy.

Mọi chuyện vốn dĩ sẽ tiến triển một cách tốt đẹp, cậu đáng lẽ sẽ tập trung vào việc học hơn lúc trước, cậu đáng lẽ nên dừng ngốc nghếch lại, cư xử hiếu thuận hơn với cha mẹ. Và không được rơi vào lưới tình, bởi vì nó sẽ khiến cậu sao nhãng khỏi những thứ quan trọng.

Đừng hiểu sai tôi, cậu ấy đã làm hơn một nửa những chuyện ở trên rồi. Và cậu ấy thực ra rất tự hào về mình.

Nhưng vào buổi chiều thứ ba, khi cậu chìm sâu trong dòng suy nghĩ, bước ngang qua hành lang, cậu không chú ý rằng mình sắp va phải một anh khóa trên, và cậu chỉ bị đánh bật ra khỏi những ảo tưởng nho nhỏ trong đầu khi thân thể hai người va vào nhau.

Namjoon nâng mắt lên và... chà, trong một vài giây cậu cảm thấy mình không thể thở, bởi vì chao ôi có phải chàng trai nhỏ hơn một chút đang đứng trước mặt cậu kia đã trộm mất hơi thở của cậu.

Mái tóc vàng của anh ấy được tạo kiểu dễ thương, mà có chút hơi rối loạn, điều đó làm nổi bật đôi môi căng mọng và đôi mắt to màu nâu sáng của anh ấy. Màu tóc cũng tôn lên một cách tinh vi hai gò má và mũi của ảnh. Anh ấy có hai bờ vai rộng và cặp đùi trông buồn cười lắm, điều mà cậu nghĩ khá phù hợp một cách đáng yêu.

Kết luận chung: mọi nguyên tử của con người này được kết hợp tới mức hoàn mỹ.

"T-tôi xin lỗi." Cậu trai năm nhất lắp bắp ra, nguyền rủa trong tâm trí mình vì cư xử lúng túng như vậy.

"Không sao đâu." Người kia cười. "Nhưng lần sau đừng quên chú ý tới nơi cậu định tới nhé."

Và đó, thưa quý vị, là câu chuyện về sự tương tác đầu tiên giữa Namjoon và Seokjin.

Sự tiếp xúc đầu tiên với người mà cậu đã cảm nắng cả năm trời rồi. Thật buồn cười, phải không?

Bạn thấy đấy, Namjoon là một học trò siêu sao trong trường. Cậu đạt được thành tích tốt nhất trong tất cả các môn học và tất cả các giáo viên đều có một mối quan hệ không quá nghiêm khắc với cậu. Cậu không hoàn toàn bị ghẻ lạnh hay bị coi thường. Hoàn toàn không. Cậu có vài cô bạn gái và có lẽ là vài cậu bạn trai chết ngất vì cậu, và cậu cũng có một vài người bạn, nên bạn có thể biết rằng cậu ấy rất tốt. Sau tất cả, Namjoon cũng chẳng cần nhiều sự chú ý làm gì.

[Transfic][Namjin] Tell me howNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ