Chap 7

915 27 6
                                    


* Sáng hôm sau *
-Anh Hai ! Sao anh ko gọi em dậy ! Có biết hôm nay em phải ra sân bay đi Sài Gòn ko hả ?????- nó tức giận , hét vào tai anh nó
- A! Em làm gì thế hả Thi ? Mới có 4h thôi mà ?- Anh nó đang nằm trên giường, bật dậy
- Anh có biết hôm nay là ngày gì ko ?- nó hất đầu , lên giọng hỏi anh
- Ờ thì ngày... Ủa ? Hôm nay ngày gì ta ?-anh nói
- Anh Hai ! Em nói với anh rồi mà , hôm nay em phải vào Sài Gòn để thi vòng sơ tuyển , sao anh lại quên chứ !- nó nói , giọng bực tức vô cùng
- Hì - anh cười - ngày quan trọng thế này sao anh quên được chứ !- giỡn chút thôi đã giận rồi sao?- anh vừa nói , vừa bẹo má nó
- Aaa! Anh hai này , bỏ ra bỏ ra ! - anh buông tay ra , nó ôm má - anh chuẩn bị gì chưa vậy? 6h phải ra sân bay rồi đó , rồi còn phải qua nhà đón chị Hân nữa a ! Ba mẹ chị ấy đã ủy quyền cho anh chăm sóc bảo vệ chị Hân đó nha ! - nó nói rồi cười khúc khích , vậy là 2 bác đã chọn rồi a
- Haiz , con nhóc này , lo chuyện bao đồng là giỏi - Anh nói , mặt xuất hiện những vệt hồng khi nhắc tới cô - mà e đã chuẩn bị xong hết chưa ?
- Đương nhiên là rồi !- nó cười tươi - từ khi nhận đc thông báo , nó đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy cả rồi !
- Vậy thôi em mau thay đồ đi , ta đi kẻo muộn - anh giục
-Đi qua nhà đón chị Hân a~ - nó cười tươi thật tươi , còn anh thì đỏ mặt
-------
Sau khi thay đồ xong xuôi , anh đèo nó trên chiếc moto phân khối lớn , chạy thẳng tới nhà Hân
* Trước cổng nhà Hân *
- A ! Thi ! Anh Huy ! - cô vẫy tay khi thấy hai người từ đằng xa
- Chị Hân !- nó thấy thế , cũng giơ 2 tay lên vẫy vẫy
- Xuống xe!- anh nói
Nó lập tức nhảy xuống , ôm lấy Hân
- Hello nhóc !- một người từ trong nhà đi ra
- Ể ? Tại sao anh lại ở đây ? - nó ngạc nhiên , nhìn người vừa bước ra như thể đây ko phải người trái đất ấy
- À chị quên chưa nói với 2 anh em là Thắng cũng tham gia cuộc thi này và đã được vào vòng sơ tuyển như bọn mình , vì thế mẹ Thắng đã nhờ tụi mình cho cậu ấy đi cùng với tụi mình ! - Hân nói , ánh mắt ái ngại nhìn Huy
- Cái gì ??? Đi chung với tên nhóc này ?- quả như Hân dự đoán , anh vừa nghe xong đã hét lên giận dữ , đưa ánh mắt
" trìu mến " nhìn cậu
- Làm như tôi muốn đi với anh lắm ấy ! Chẳng qua là do mẹ tôi nhờ thôi nhá ! Còn ko thì tôi đã tự đi rồi !- cậu nói , 2 con mắt như chứa tia sét , lườm đối phương
Hai cô nàng chỉ biết đứng đó cười trừ
- Thôi...thôi mà 2 anh , sắp trễ rồi đó , mình mau đi thôi- Thi nói
- Hừ , đi thì đi - cả 2 đồng thanh , rồi lại quay ra lườm nhau
- Haiz ! - Hai cô thở dài
---------
Sau một hồi đấu mắt , hai anh cuối cùng cũng chịu lên chiếc xe mà gia đình Hân đã chuẩn bị sẵn , từ đó đi thẳng ra sân bay
* Tại sân bay *
- Hai anh mau lên , sắp trễ rồi đó - nó chạy đằng trước , hét lớn
- Mau lên nào các chàng trai !- cô cũng hùa theo
- Hai đứa cứ thử xách 1 đống vali như thế này coi có đi nhanh được ko cơ chứ !- anh nói , giọng lộ vẻ ấm ức
- Đúng đúng , lần này tôi phải đồng tình với anh ! Cứ vứt hành lý lại để chúng ta phải chạy đằng sau xách cho các " chị " ! Haiz - Cậu nói rồi thở dài
Cuối cùng cũng đến được cửa máy bay , 2 chàng nhà ta đã mệt bở hơi tai , chỉ mong được ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn hai cô thì vẫn mải mê " săn bắt nghệ thuật "
Chỉ đến khi có thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh , vui lòng tắt hết các thiết bị điện tử thì mới thôi
---------
* Sau 2 tiếng ngồi máy bay *
- Aizz! Đến rồi !- nó bước khỏi máy bay vươn vai
- Ukm ! Đi máy bay mệt thật !- cô nói , bước đến cạnh nó
- Ê này, sao 2 người ko chịu xách mấy cái vali , balo to đùng của mấy người đi , để tui xách nx hả ? - cậu nói
- Hai em mau lại đây xách đi chứ !- anh tiếp lời , hiếm khi nào thấy họ hòa thuận thế
- A~ Anh hai , anh Thắng ! Hai người là đàn ông con trai , mạnh mẽ như vậy , ko lẽ có mấy cái vali , balo nhẹ như này hai người cũng ko xách được ?- nó nói , trưng ra bộ mặt ngây thơ cùng đôi mắt cún con
- Thi nói phải rồi ! Ko lẽ hai người để em với Thi xách à - cô nói , giọng nhẹ nhàng nhưng mang sức sát thương ko hề nhẹ
- À, ừ , .... thôi để anh xách vậy - anh ngập ngừng
- Anh Thắng thì sao a~ Nó nói với chất giọng làm người nghe dù ko muốn cũng phải đồng ý
- Ờ , để anh xách - cậu nói , mặt mày ủ rũ
- Thôi , vậy chúng ta ra xe đi - Hân nói
- Xe ? Xe nào chị ? - nó ngơ ngác
- À , chị quên nói , ba mẹ chị đã chuẩn bị sẵn xe cho chúng ta rồi , tiện thể thì chị nói luôn , chúng ta sẽ ko ở khách sạn mà chương trình đã thuê mà về thẳng nhà chị luôn ! Ba mẹ chị sợ dịch vụ ở khách sạn ko tốt nên bảo chị dẫn mọi người về đó ở , mau đi nào !- cô nói ko nghỉ rồi kéo tay Thi đi , để lại 2 chàng trai đang ngơ ngác ...
1 giây
2 giây
3 giây
4 giây
5 giây
...
- Ê này , đợi anh với !- anh nói , vội chạy theo
- Chờ tui nữa chứ!- cậu cũng vội vàng chạy ra
---------
* Nhà Hân *
- Mọi người ơi , đến rồi đây , đây là căn nhà mà chúng ta sẽ ở nha !- cô nói, chỉ tay về phía căn biệt thự to đùng ngay trước mắt!
- Cái giề ???- nó ngạc nhiên - cái này là nhà hả ????
- Ờm ... Hân ơi , cái này có hơi quá lớn để gọi là nhà ko ? - cậu hỏi
- Thôi , dù gì cũng đến rồi , mọi người mau vào thôi !- anh nói , xách balo đi trc
- Anh hai ! Đợi e !
Khi đã vào bên trong
- Mọi người chọn bất cứ phòng nào mọi người thích nhé ! Mau lên tắm rửa rồi còn đến chỗ hẹn của chương trình nữa!- Hân nói
- Ok - tất cả đồng thanh









P/S :Ya ! Cuối cùng cũng về chung 1 nhà rồi a ! Cảm giác truyện ta viết ngày càng chán, phải vậy ko ???

Thanh Xuân Đam MêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ