Chương 14

783 50 2
                                    

Sau khi tắm xong, Hàn Bân chỉ biết đọc cuốn sách mà Trí Quân để lại , phòng có trang trí TV hiện đại, nhưng Hàn Bân không hứng thú mấy. Cậu ngắm bìa sách, là sách cũ, hình như là ấn phẩm đầu tiên. Lướt qua dòng tựa đề, tim cậu lạnh đi "Thao, sách anh ta đọc là sách tình dục a!" Gấp sách lại, cậu nghĩ sẽ không chạm vào cuốn sách đó lần nào nữa, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy vì sách ngay trước mặt mà chẳng thể đọc. Hàn Bân thở mạnh, lật sách, ngay trang đầu tiên là một bức họa cặp đồng tính nam đang làm tình. Cậu là gay nên kh cảm thấy kinh tởm như nhiều người, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tác giả của cuốn sách này thật táo bạo quá đi.

Đang định nghiêm túc đọc thì cửa phòng lại mở, là lão Hầu? Ông ấy đây làm gì, không phải điểm tâm đã dọn ra, quần áo và chăn cũng đem giặc hết rồi sao? Nhưng một thân hình cao to, vạm vỡ đi vào phòng, chắc chắn không phải thân hình hơi gầy của ông. Trí Quân đến bên giường, hứng thú nhìn cậu một lượt, vui thích nhận xét. Trên người cậu chỉ có mỗi cái sơ mi mỏng của anh, cả quần lót cũng không chịu mặt, còn đọc cuốn sách "hư hỏng" này, không phải dụ dỗ người ta tới thao thì còn là gì? Hàn Bân Bin nụ cười vô sĩ của anh dọa đến sững người, sau đó vội hoàn hồn chui vào chăn, nghiêm túc phòng thủ.

Anh cười thầm, tên nhóc này mỗi khi sợ hãi lại ngốc nghếch như vậy sao? Thật đáng yêu chết được!

***

Trí Quân đưa cậu đi dạo phố, mua vài bộ quần áo. Anh bảo lúc đầu nghĩ nên đi một mình, nhưng cuối cùng lại nghĩ cậu mua đồ theo sở thích của mình vẫn tốt hơn, tiện thể đưa cậu đi hít thở không khí. Thật sự Hàn Bân không biết chuyện đang diễn ra có phải ảo giác hay không, đứng cạnh anh trên tàu điện ngầm mà tim cứ đập thật mạnh. Nhưng khác với cậu, người kia lúc này ánh mắt đang đặc biệt nghiêm trọng, đảo trong vòng người ở khoang tàu. Hàn Bân chú ý được, nhưng chỉ biết liếc trộm. Bỗng anh ôm cậu vào lòng, xoay người lại để cậu dựa vào cửa tàu. Cậu vội nắm lấy bắp tay săn chắc của anh, khó hiểu nhìn. Trí Quân ôn nhu cười, ghé miệng vào tay cậu thì thào.

- Có biến thái đang nhắm vào em, đứng như thế này sẽ tốt hơn.

Hàn Bân trong lòng kêu gào: Anh nhìn lại bản thân anh xem, ghé miệng vào tai của người khác mà thở hắt, có điểm nào khác biến thái hả? Nhưng tên biến thái này nào biết nghe lời, đưa tay xuống mông cậu mà thoải mái xoa nắn. Cậu lại lên cơn đau tim, anh biết cậu không mặt quần lót rồi cơ mà, không nên sờ như vậy a. Hô hấp bắt đầu rối loạn, gò má ửng hồng phiếm tình, miệng thì không ngừng kêu dừng lại nhưng Trí Quân vừa buông ra mông liền khó chịu. Anh cười, lúc trước không lộ vẻ lẳng lơ sớm một chút, để anh có thể đường đường chính chính thao cậu! Xoa đầu cậu, anh nhìn khuôn mặt đang xấu hổ vì độ lẳng lơ của chính bản thân cậu, khoé môi cong nhẹ.

- Hiện tại không được, ở đây ai cũng sẽ nhìn thấy hết vẻ dâm đãng của em.

Hàn Bân nghẹn họng. Cái gì mà không được chứ, không phải anh mới là người chủ động sờ mông tôi sao? Còn cái gì mà dâm đãng, tôi dâm đãng khi nào? Lúc lên giường chỉ là phản ứng sinh học tự nhiên thôi!

Nhưng cậu không phủ nhận sự sung sướng trong lòng, đây hẳn là tiến triển rõ rệt a.

Dây dưa một hồi, cuối cùng cũng tới nơi.

Trí Quân đưa cậu đến trung tâm mua sắm Westside Pavilion. Ở đây không chỉ có rất nhiều gian hàng đa dạng, mà còn có cả địa điểm ăn uống và rạp phim. Hàn Bân đã nghe qua nơi này từ lâu, nhưng cậu chưa bao giờ đến đây, cậu biết nếu đến đây một mình thì sẽ chết ngộp với không khí nhộn nhịp của nơi này. Nhưng trong anh lại rất quen thuộc, nói cách khác, anh luôn mang khuôn mặt bình tĩnh ở mọi nơi và mọi tình huống, nhưng anh lại rất thành thạo đường đến các cửa hàng, hơn nữa phần lớn các chủ shop đều nhớ tên anh...

Là đến đây mua quần áo, trang sức cho phụ nữ, tình nhân?

Hàn Bân tự uống giấm chua, mặt đã đen đi không ít. Trí Quân khó hiểu hỏi.

- Không thích quần áo đã mua à?

- Không, rất thích.

Quần áo anh mua cho, cậu sao lại không thích. Nhưng để người khác hiểu được lí do khiến khuôn mặt anh tuấn kia phi thường u ám thì quả là một thử thách khó. Nhưng với trình độ của anh thì vẫn có thể đấy, anh có thừa vô sĩ, sao không thử đoán tôi bực vì cái gì đi - Hàn Bân thách thức trong lòng. Không ngờ Trí Quân lại mở miệng thật, khuôn mặt anh bỗng trở nên dày hơn ba mét.

- Không cần ghen, trước đây đều ném thẻ tín dụng cho bọn họ dùng, không có thành ý như đối với cậu.

Nói ra câu đó mà mặt vẫn rất bình thản, chỉ khác bây giờ môi nhếch thành một nụ cười dâm tà, mắt ẩn giấu rất nhiều đen tối. Trong mắt người qua đường, anh là một nam thần lãnh khốc anh tuấn, nhưng cậu lại nghĩ khuôn mặt anh lúc này chẳng khác nào một tên vô sĩ chực chờ phát tiết. Nhưng nghe vậy trong lòng cậu như nở hoa, môi nở nụ cười đơn thuần hạnh phúc.

Thời gian bên cạnh người mình yêu thương thường trôi qua rất nhanh...

________________
Annyeong!!! Xin lỗi mọi người nhiều lắm vì đã khá lâu tui sống ẩn không thèm update truyện....
Trong thời gian qua, bản thân tui đã trải qua rất nhiều thứ: áp lực học, rồi chuyện của Huệ nhà ta, thêm một vài chuyện buồn khó nói khác... nhưng tất cả đã qua rồi và tui sẽ up chap thường xuyên hơn!!

Một điều quan trọng mà tui phải nhấn mạnh ở đây là sau bộ này tui sẽ thêm 1 bộ vườn trường nữa nha. Spoil nè: truyện ngược công, nhược thụ đó hahaha.

[CHUYỂN VER-DOUBLE B/BOBBIN] Đây Là Tình Yêu Sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ