Buổi sáng ngày hôm sau, Mạc Dao Dao rời giường, đi theo Ami vỗ vỗ đánh đánh một lúc ở trên mặt, sau đó mặc bộ đồ công sở đi phỏng vấn, cũng không có thời gian dặn dò Vạn Niên Thanh, không yên tâm liếc mắt nhìn Vạn Niên Thanh trên ban công vẫn rực rỡ như cũ, lúc này mới thoáng an tâm, đi ra ngoài cùng với Ami.
Ăn sáng xong, trước khi chia tay, Ami cười đến mất hồn: "Nếu như hôm nay phỏng vấn có gì không thuận lợi, thì gọi điện thoại cho chị đây, tớ sẽ bỏ thời gian để an ủi cậu"
Mạc Dao Dao cảm thấy đời này cô có thể thật là tích phúc ba đời, gặp xui tám đời. Nếu là người khác ai có thể một canh giờ trước khi bạn tốt phỏng vấn nói những lời như vậy mà không phải chúc cô tất cả thuận lợi sao? Về phần tích phúc ba đời này, là bởi vì tối ngày hôm qua Ami đã không trực rồi, hôm nay khẳng định rất bận, nhưng vẫn là có thể có thời gian rỗi lúc cô buồn.
Thôi, cô chỉ nhớ tới phúc ba đời là được.
Bước đi trên đôi giày da cao gót màu đen, trên người mặc một bộ đồ công sở, Mạc Dao Dao cảm giác mình cũng có tinh thần, ám khí hai ngày nay trở thành hư không.
Xuống xe buýt phát hiện Diệp Tử đang đứng ở trước cửa công ty chờ cô, trong lòng có chút cảm động, bước nhanh đi lên trước, vỗ vai anh.
"Hi, vì sao lại chờ ở chỗ này?"
Diệp Tử cười một tiếng: "Chẳng phải vì sợ em không tìm được công ty bọn anh khiến thời gian chậm trễ sao? Anh đã giải thích trước rồi, nói em là em gái anh, năng lực vô cùng đảm bảo, như vậy bọn họ mới bằng lòng cho cơ hội phỏng vấn. Đến lúc đó em cũng đừng làm lộ, nhất định phải gọi anh đấy."
"Anh thật nhiều chuyện! Em họ Mạc anh họ Diệp, ở đâu chui ra em gái đây!" Mạc Dao Dao biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn hết sức cảm tạ anh có thể cho mình cơ hội lần này như trước.
Diệp Tử thấy thần sắc cô bình thường, buổi sáng Ami gọi điện thoại cũng không nói gì, trong lòng có chút hoài nghi: "Cái người bà con xa tinh thần có vấn đề kia em định làm như thế nào? Cậu ta học ngành gì? Anh hỏi thăm một chút xem có việc gì cậu ta có thể làm?"
Mạc Dao Dao lắc đầu: "Không cần, anh ta nói tự mình nghĩ biện pháp. Hôm qua buổi tối sau khi anh về rồi, anh ta vay tiền em nói không thể ăn không cơm của con gái được, tự mình chạy tới quá trọ ở, còn nói phải nhanh chóng tìm được việc làm để trả tiền lại."
Cô bịa chuyện, nhưng nhất định phải giải thích rõ tại sao lúc Diệp Tử về Vạn Niên Thanh vẫn còn ở đấy, Ami tới lại chỉ còn dư lại một người là cô.
Diệp Tử vốn nên vui vẻ , nhưng là trong lòng vẫn có chút bất an. Người đàn ông này rất có thủ đoạn. So với nương nhờ nhà Mạc Dao Dao ăn cơm bao (trai bao) để cho cô cảm thấy là gánh nặng mà xem thường, còn không bằng đi ra ngoài chiếm được chút tôn trọng, hơn nữa còn có thể có được không ít lo lắng!
Diệp Tử cảm giác mình nên ra tay, nhân lúc còn chưa đi đến công ty, hết sức nghiêm túc nói: "Dao Dao, sau khi phỏng vấn thành công có thể nghe anh nói chút chuyện không?"
Tiên Hạ Thủ Vi Cường, ít nhất anh trước thổ lộ, trong khoảng thời gian này trong lòng Mạc Dao Dao khẳng định không chứa nổi người khác.
Thật ra thì ý định này của Diệp Tu, lúc trước anh che giấu rất tốt, nhưng Mạc Dao Dao vừa độc thân, anh có chút không chịu nổi xông ra, lòng phòng bị cũng bỏ xuống. Ngày hôm qua vốn đã đủ quỷ dị, hôm nay vẻ mặt lại cực kỳ chuyên chú nghiêm túc, trong lòng Mạc Dao Dao đại khái cũng có chút cảm giác, chẳng qua là không biết trả lời như thế nào.
Thôi, chờ sau khi phỏng vấn kết thúc rồi hãy nói.
Lần phỏng vấn này chỉ có một mình Mạc Dao Dao, đi vào lại có ba giám khảo ở bên trong, hai bên là hai người đàn ông chừng ba mươi, bộ dạng thường thường, nhưng thoạt nhìn cũng rất giỏi giang, người hành nghề IT của quả nhiên tinh thần với vẻ bề ngoài cũng không giốn nhau. Ngồi giữa là một người phụ nữ, cầm sơ yếu lí lịch của Mạc Dao Dao trên tay, giơ rất cao, che cả mặt.
Mạc Dao Dao gõ cửa: "Xin chào mọi người."
Sơ yếu lý lịch được đặt xuống, một người phụ nữ đeo mắt kiếng diện mạo giỏi giang rất trẻ tuổi đồng thời còn rất đẹp ngẩng đầu: "Mạc Dao Dao đúng không, mời ngồi."
Trong lòng Mạc Dao Dao lạnh mất một nửa ngay tại chỗ, rốt cuộc biết mỉm cười mất hồn buổi sáng kia của Ami là vì cái gì.
Người phụ nữ kia nhìn Mạc Dao Dao, vô cùng công thức hóa mà nói: "Mạc tiểu thư, vì sao cô cho rằng mình có năng lực làm công việc này? Cô hiểu biết về công ty chúng tôi như thế nào? Là một viên chức nghiệp vụ, hiện tại cô nói thử xem tính năng sản phẩm mùa xuân năm nay công ty chúng tôi mới sản xuất như thế nào?"
Những thứ này Mạc Dao Dao cũng đã tìm hiểu rồi, trả lời rất dễ dàng. Hơn nữa người phụ nữ này hình như không có ý định làm khó cô, tảng đá lớn treo trong lòng cũng buông xuống.
Mạc Dao Dao trả lời tốt, hai vị giám khảo nam đều đều gật đầu, người phụ nữ vẫn không có biểu cảm gì như cũ, tiếp tục hỏi: "Là viên chức nghiệp vụ của công ty chúng tôi, hàng năm đều phải đi công tác, cô là một phái nữ, có thể chịu được phần khổ này không?"
"Đương nhiên là không có vấn đề, cô cũng là phái nữ, tin rằng cô cũng biết người phụ nữ hiện đại không cần đàn ông kém." Mạc Dao Dao rất có tự tin cười cười.
Cô gái khẽ vuốt cằm, giống như rất hài lòng, đồng thời tiếp tục hỏi: "Chồng cô không ngại vợ mình hàng năm đều phải ở bên ngoài sao?"
"Tôi chưa lập gia đình, trên lý lịch có ghi ." Đã lập gia đình hay chưa là trọng điểm hạng nhất phỏng vấn, những công việc cần cố thủ trận địa (công việc ở một chỗ), tốt nhất là đã kết hôn hay là đã định cư ở địa phương rồi, mà loại công việc cần phải ra ngoài hàng năm thì vẫn còn độc thân tương đối được hoan nghênh.
"Vậy bạn trai của cô?"
"Hiện tại tôi độc thân." Mạc Dao Dao mỉm cười, cảm giác lần này dường như mình không tệ.
Nhưng ngay tại lúc mà cô tự cho là biểu hiện rất tốt, người phụ nữ kia đẩy mắt kính một cái, ánh sáng mặt trời phản xạ khiến Mạc Dao Dao không thấy rõ thần sau sau mắt kính, nhưng cảm thấy loại ánh sáng lạnh lẽo đen tối trong mâng xuất hiện ở trong hiện thực.
Cô mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, không thể tưởng tượng rốt cuộc mình xảy ra lỗi gì. Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự muốn làm khó dễ? Nhưng trước đây cô ta cũng không biểu hiện bất mãn cái gì, còn tưởng rằng cô ta đã buông xuống rồi.
Quả nhiên người phụ nữ đột nhiên mở miệng: "Tại sao lại không có bạn trai? Nhân phẩm cô có vấn đề?"
Mạc Dao Dao hộc máu: "Tiểu thư, chẳng lẽ nhân phẩm nam nữ độc thân trên toàn thế giới đều có vấn đề?"
"Tôi không có nói như vậy, " người phụ nữ mắt kính cười cười, "Nhưng bình thường người ở tuổi tác như vậy vừa không có công việc vừa không có người yêu, chúng tôi đương nhiên là muốn tỉ mỉ suy nghĩ vì sao lại trở nên như vậy, có phải chỗ đó có vấn đề thật không."
"Công việc trước đây của cô là gì?"
"Bán đồ điện gia đình"
"Tại sao không làm nữa?"
"Hy vọng có thể tìm được một công việc mình có thể thực hiện tốt hơn."
"Vậy sao? Vì sao tôi lại nghe nói cô cãi vã cùng khách hàng, đến mức huyết áp vị khách hàng ấy lên cao, phải vào bệnh viện cho nên cô mới bị xa thải?"
". . . . . ."
"Cô có thể giải thích một chút không?" Người phụ nữ gây sự.
Mạc Dao Dao trầm mặc một hồi, đứng lên nói: "Ngải xuân, con bà nhà cô."
Sau đó xoay người bỏ đi, Ngải Xuân rõ ràng không muốn để cho cô làm công việc này, cô vẫn còn ở nơi này mất mặt xấu hổ làm cái gì.
Nói xong gõ đôi giầy cao gót "lộp cộp" đi ra cửa, nhìn thấy Diệp Tử chờ ở ngoài cửa liền trực tiếp nói: "Chỗ nữ vương nhà các anh không thể vào được, em đi tìm công việc khác thôi."
Quay đầu bước đi, Diệp Tử muốn đuổi theo, ai ngờ lúc này Ngải Xuân cũng đi ra, hướng về phía Diệp Tử nhấc chân muốn chạy nói: "Diệp Tử, bây giờ là giờ làm việc."
Diệp Tử lưu luyến không rời nhìn bóng lưng Mạc Dao Dao một cái, lại lưu luyến không rời trở về chỗ ngồi.
-
Ngải Xuân là ai? Việc này phải nói từ thời điểm rất lâu rồi.
Năm đó Mạc Dao Dao lên đại học, lúc học đại học năm một, Ngải Xuân học năm thứ tư đại học, là trợ lý văn phòng của khoa bọn họ. Thật ra thì bình thường sinh viên năm tư không nên làm tiếp những công việc này, đã sớm nên từ chức nhưng Ngải Xuân ở đó thật sự bận, không có người biết chuyện thay cho, cho nên cô ta lại làm nửa năm.
Trong nửa năm này, Ngải Xuân không biết đã ngáng chân Mạc Dao Dao bao nhiêu lần, Mạc Dao Dao cũng không biết rốt cuộc mình vì sao mà đắc tội người này. Xa thì không nói, chỉ nói tới chuyện học bổng kia, Mạc Dao Dao vô luận xem thế nào cũng là đứng đầu, toàn bộ khoa không ai có thể so với cô được. Ai biết cuối cùng Ngải Xuân đến chỗ đó, cô ta cầm bảng điểm nhìn một lúc lâu, rốt cuộc cuối cùng chỉ ra một vấn đề, có một lần không tham gia thể dục buổi sáng.
Sinh viên năm nhất như Mạc Dao Dao và sinh viên năm thứ 2 phải học thể dục buổi sáng, còn phải có người nhớ đi làm. Thật ra thì việc như thế này căn bản không quan trọng, nếu anh quen hội học sinh, coi như không đi cũng cho qua, căn bản không tính vào điểm học phần. Nhưng quy định vẫn là quy định, nếu phạm một lần trừ 2 điểm hạnh kiểm. Buổi sáng hôm đó Mạc Dao Dao đau bụng, thật sự không dậy nổi, sau đó cũng đi nói chuyện với hội học sinh, đối phương nói không sao, không nghĩ tới Ngải Xuân nắm chắc chỗ chết như vậy, cuối cùng đơn giản chỉ cần đem hạnh kiểm Mạc Dao Dao hạ xuống một bậc.
Thật ra thì Mạc Dao Dao không quan tâm sự chênh lệch về tiền bạc giữa giải nhất với giải nhì, hơn nữa năm nhất quả thật cô khó khăn quá nhiều, thực sự cần tiền, thế nhưng chuyện này thật tức nghẹn! Từ đó về sau cô phát hiện Ngải Xuân cũng không có việc gì thì lại ngáng chân mình một cái, năm nhất đó trôi qua đừng nhắc tới quá nhiều áp bức khổ sở.
Rốt cuộc cô đắc tội Ngải Xuân cái gì? Mạc Dao Dao không hiểu, nhớ tới buổi sáng lời nói bí ẩn lời của Ami, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Ami, làm sao cậu biết người phụ trách phỏng vấn hôm nay là Ngải Xuân?"
Ami ở bên kia điện thoại cười đến quỷ dị: " Ngày hôm qua Diệp Tử nói với tớ chuyện như vậy, tớ liền thuận tiện tra xét xem. Vốn là nghĩ xem người phụ trách là ai một chút, có gì thì cũng tốt để cho cậu chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Vừa thấy là cô ta, tớ không nói nữa, mặc cho số phận cậu thôi."
"Rốt cuộc cô ta có thù gì với tớ?" Mạc Dao Dao buồn bực không hiểu chuyện này, cho tới bây giờ cô cũng không nhớ mình đắc tội Ngải Xuân mà?
"Thù này cũng cũ thôi, trước hết cứ nói về tình huống của cậu trước đi."
Mạc Dao Dao nói lại một lần, Ami nói: "Người này thật là trường tình rồi, không nghĩ tới nhiều năm như vậy còn băn khoăn về Diệp Tử đấy."
"Cậu nói cái gì?"
"Ngải Xuân vô cùng thích Diệp Tử, không phát hiện lúc trước thái độ của cô ta không tệ sao, sau khi cậu vừa nói cậu độc thân, cô ta thay đổi dáng vẻ luôn sao?"
"Cô ta làm sao biết Diệp Tử thích tớ?" Mạc Dao Dao kỳ quái, chính cô cũng mới mơ hồ nhận thấy được sáng hôm nay.
"Chỉ có cậu ngu thôi, người khắp thiên hạ đều biết Diệp Tử thích cậu từ năm nhất rồi, người khắp thiên hạ lừa gạt cậu với Triệu Ngộ minh."
"Ý của cậu ta là cô ta từ lúc tớ năm nhất đã bắt đầu đối phó với tớ là vì chuyện này? Mà tớ còn không hề có bất kỳ hành động dụ dỗ nào với Diệp Tử cả?" Mạc Dao Dao cảm thấy thật oan uổng, nếu thật là mình và Diệp Tử có cái gì còn chưa tính, thế nhưng không có gì cả, những năm này cô cũng quá oan ức chứ?
"Cô ấy chính là con cọp cái, ở đâu ra mèo hoang dám mơ ước công của con cọp nhà cô ta, trước tiên đập chết. Không nhìn thấy Diệp Tử nhiều năm như vậy vẫn độc thân sao? Một là đối với cậu nhớ thương, hai là căn bản anh ta không cơ hội, người phụ nữ nào thích anh ta, trước tiên Ngải Xuân đã tiêu diệt từ trong giai đoạn thụ tinh rồi, chưa phải là giai đoạn phôi thai."
"Tớ cảm thấy được tớ thật sự oan uổng, từ đầu tới đuôi tớ cũng không có ý gì đối với Diệp Tử."
"Nhưng mà Diệp Tử đối với cậu dường như có tìm cách đúng không? Thật ra thì Ngải Xuân này không tệ, tới với cô ấy cũng thường gặp nhau, cô ấy công và tư rõ ràng, có thù báo thù có oán báo oán, làm việc cũng rất rành mạch. Ngày nào đó cậu tìm được bạn trai không phải Diệp Tử, tớ sẽ để cho cô ấy mời cậu ăn cơm, cậu đổ bia lên đầu cô ấy, cô ấy còn giúp cậu mở rượu ra để đổ."
"Vậy nếu tớ không tìm bạn trai Diệp Tử còn nhớ thương ta đây?"
"Vậy cô ấy sẽ đổ bia lên đầu cậu."
"Mẹ nó!"
-----------------------------------------------------------------------------------
TO BE CONTINUE
YOU ARE READING
[Edit] Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi
Любовные романыTruyện : Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi Tác giả : Thanh Sắc Vũ Dực ( truyện chưa có sự cho phép của tác giả ) Tình yêu của họ được nhiều người ủng hộ và có cả những người ao ước rằng mình được tình yêu ngọt ngào đến thế. Nhưng mọi chuyện khiến họ cứ rời xa...