"Cậu nói cái gì?"
Tôi đi vòng qua bàn làm việc, liều mạng lắc vai Tiểu Hắc, "Cậu lặp lại lần nữa coi?"
Tiểu Hắc bị tôi lay phiền, vỗ lên tay tôi, "Đừng làm tật xấu, Thẩm Kính Bỉnh mua bệnh viện."
"Bệnh viện chúng ta vốn thiết kế cho người giàu có, chuyên môn điều dưỡng cho người giàu, nghe nói người xây bệnh viện năm xưa có quen biết với Thẩm Kính Bỉnh, qua qua lại lại liền đổi chủ."
Tôi hoảng hoảng hốt hốt vừa xoa cánh tay bị Tiểu Hắc vỗ đau vừa loanh quanh đến cạnh ghế sa lon.
Tôi chậm rãi ôm gối, vùi đầu mình vào đó.
"Tao rủa chết mày, Thịnh Dịch, cho chừa miệng tiện, cho chừa miệng tiện." Tôi oán hận nói thầm, dùng sức kẹp đầu của mình, muốn kẹp ra nước.
Mẹ nó, tôi chỉ tùy tiện nói một câu không phải tiểu bạch kiểm để hắn bao dưỡng.
Tên khốn kia quả thật không bao dưỡng tôi, âm thầm trở thành nhân gia của đơn vị tôi làm việc.
Tôi thuộc về bệnh viện, bệnh viện thuộc về Thẩm Kính Bỉnh, cho nên, tương đương với ———
Tôi thuộc về Thẩm Kính Bỉnh.
Lô-gic này không thành vấn đề.
"Chậc chậc chậc." Tiểu Hắc lắc đầu, đi tới, "Nhân gia đều vì anh mà nghiêng nước nghiêng thành, này cây tô thiết (1), coi như không nở hoa, cũng nên động động tâm chứ, đừng phá đất."
"Hừ." Tôi vứt gối đi, trợn mắt nhìn Tiểu Hắc khiển trách, "Cậu không phải là bị cường quyền áp cong eo, dùng tôi làm cầu thang tiến tới đấy chứ?"
Vẻ mặt Tiểu Hắc như ăn phải cớt, đang chuẩn bị mở ra kĩ năng độc miệng thì một thanh âm đột nhiên chen vào, "Cường quyền?"
"Đang nói tôi?" Chủ nhiệm không biết vào từ lúc nào, cười híp mắt đứng một bên, nhìn về phía Tiểu Hắc, "Ai áp cong eo em?"
Tiểu Hắc lườm hắn một cái, một bộ không thèm để ý, vỗ trán tôi, "Mau giải quyết đi, nhân gia vì anh mua lại bệnh viện, anh còn muốn người ta bắc thang mua mặt trăng à? Mau giải quyết, không thành công cũng thành thụ (2)."
Tôi ngồi bó gối, cúi đầu ảo não, "Không phải không muốn giải quyết, mà là hắn căn bản không yêu tôi."
"Chưa chắc."
Chủ nhiệm đột nhiên nói chen vào, hắn cúi đầu nhìn tôi vùi trong ghế sô pha, "Trong quá trình khôi phục hắn có nói với tôi, hắn đối với anh có lo lắng."
"Lo lắng?" Tôi nhíu nhíu mày, "Hắn có thể đối với tôi có cái gì lo lắng?"
"Hắn nghĩ cậu không yêu hắn." Chủ nhiệm biểu tình không thay đổi, vẫn là cười híp mắt, đan chéo tay đặt sau lưng.
Tôi không biết đáp gì, khô cằn mở miệng, "Tôi đã nói với hắn tâm ý của tôi, nhưng khi tôi hỏi hắn có thích tôi không, hắn không trả lời."
"Không trả lời không có nghĩa là trong lòng hắn không có cậu, tôi biết chuyện của hai người tôi không nên quản, chẳng qua là tôi cảm thấy đáng tiếc, nếu là bởi vì bỏ lỡ dịp may, khả năng gặp lại không có đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều
HumorBệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều Tác giả: Bính Kiền Tam Thốn Thể loại: Bệnh nhân tâm thần x Bác sĩ mang tâm hồn bà thím, hiện đại, đoản văn Nguồn: Kho tàng đam mỹ fanfic Tình trạng bản gốc: Hoàn 14 chương Tình trạng edit: Hoàn rồi a ~~~ Edit + Bet...