Khu phố về đêm, tĩnh lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng lại có tiếng xe chạy ngang qua, rất nhanh loé sáng ánh đèn pha rồi biến mất. Chiếc xe đen đỗ lại trước một căn nhà, người lái bước xuống mở cổng chính, lại lên xe lái vào sân. Vừa hay một chiếc xe khác cũng dừng ngay cổng, cậu lái xe bước nhanh xuống mở cửa phụ lái, dìu người ngồi ghế phụ đang trong tình trạng say xỉn không còn phân biệt được người đối diện là ai xuống xe. Khó khăn bước đến cổng gọi lớn.
"Chủ nhà ra nhận hàng mau."
Người trong sân khẽ cau mày, quay lại nhìn, anh có vẻ chần chừ không bước tới.
"Anh còn làm gì mà không nhận hàng đi. Cậu ta nằng nặc đòi đến đây, gọi anh suốt cả đường đi kìa, rời buổi tiệc cũng không mang theo cậu ấy. Sau này rơi mất thì ráng mà chịu."
Miễn cưỡng bước lại, không cam lòng đỡ cậu say xỉn kia, chỉ là quàng 1 tay qua eo để cậu ấy không ngã.
"Em về đây."
Anh vừa đỡ cậu thì người kia vội nở nụ cười rồi lên xe phóng đi, đẩy được cục rắc rối cho người khác cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tiếng động cơ xe xa dần rồi mất hẳn, mọi thứ lại im ắng trở lại.
Anh thở dài 1 tay dìu cậu, 1 tay mở khoá cửa. Chùm chìa khoá lại quá nhiều làm anh không thể lựa ra cái mình cần, bàn tay lúng túng xóc đi xóc lại chùm khoá làm phát ra tiếng lạo xạo của kim loại va vào nhau. Anh càng lúng túng thì tiếng lạo xạo càng to hơn nhiều hơn. Thêm người say bên cạnh lại bắt đầu giở chứng, cựa quậy cố gỡ cánh tay quàng ở eo ra dù anh thì thêm sức để giữ chặt cậu khỏi ngã. Cục rắc rối kia vẫn cựa quậy, dùng sức đẩy anh ra, miệng lại lèm bèm bằng giọng của người say.
"Buông ra đi, khó chịu. Buông ra."
"Đứng yên."Anh gắt lên, nhưng người say có vẻ không hề chú ý lời anh nói, vẫn cố xô đẩy. Chùm chìa khoá rối tung lên, âm thanh kim loại ồn ào phiền phức vẫn kêu leng keng. Chợt cậu vươn tay gạt chùm chìa khoá khiến nó trượt ra khỏi tay anh rơi xuống đất.
"EM CÓ YÊN ĐƯỢC CHƯA?"
Anh bất ngờ quát lớn làm cậu giật mình đứng im không dám phá nữa. Khó khăn lắm anh mới có thể mở cửa đưa cậu vào nhà.
Hyunwoo thể hiện rằng mình đang bực bội, hành động nhanh và mạnh, anh để cậu ngồi trên giường và bước vào phòng tắm gột rửa sạch mùi rượu trên người. Tiếng nước xối xả kéo dài cho đến khi kết thúc, anh bước ra khỏi phòng tắm, thấy cậu vẫn ngồi trên giường, hướng ánh nhìn vô định xuống nền nhà, cậu ngước nhìn khi thấy bóng anh đến gần nhưng anh không hề nhìn cậu.
"Em đi tắm đi."
Hoseok níu tay anh đang đi lướt qua mình.
"Sao anh không chờ em về chung?"
Cậu chậm rãi hỏi, giọng có chút buồn. Lại cố đứng lên mà không được.
"Em kiếm anh khắp bữa tiệc đấy. Về cũng về một mình."
"Anh không có trách nhiệm phải chở em."
"Nè, em là người yêu của anh mà."Hoseok cau mày, bĩu môi, nhìn lên anh đang bình thản chối bỏ việc quan tâm cậu, tại sao lại chối bỏ việc quan tâm người yêu của mình chứ.