Nàng ôm lấy cổ cô hạnh phúc, chỉ cần ở trong lòng cô là nàng thấy an tâm vô cùng, vì nàng biết chắc rằng cô đang bên nàng chăm sóc và bảo vệ nàng.
Lần này nàng quyết phải bám lấy cô thật chặt, quyết không cho cô rời xa dù chỉ nửa bước.
Bài học về nỗi mong nhớ đau xót kia đối với nàng như vậy là quá đủ rồi, nó vượt hơn mức chịu đựng của nàng rồi.
Nếu để xảy ra thêm một lần nữa chắc nàng sẽ chết mất.
Nhìn mặt nàng cứ đần ra nhìn mình. Cô phì cười, dịu dàng hỏi :
- Em sao thế?
- Du à!
- Hở?
- .... Mà thôi.
- Có chuyện gì vợ cứ nói đi xem nào?
- Ờ thì...
- Sao?
- Em đói!!!
- Hả?
- Đói!
- Ờ .. Ừ ừ ! Tối nay ăn ít hay sao mà đói thế?
- Mấy hôm nay em toàn nhịn cơm thôi.
Không hiểu sao tự nhiên lại đau bụng, chắc do đói quá đây.
Nàng vừa nói vừa xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, chẳng hiểu dạo này nó bị làm sao nữa cứ đau suốt thôi.
- Có phải mấy hôm nay em toàn bỏ bữa, rồi biến mất không?
- Sao Du biết?
- Nhã Nghiên nói.
- Nhã Nghiên!?! Em không thích cô ta.
- Em đi đâu vậy? Có phải Nhã Nghiên cản trở nên em không thích?
"Hoá ra chuyện Nhã Nghiên nói em thường ra ngoài là thật sao"
- Đúng vậy! Nhà này cũng là của em mà! Cô ta dám cấm em không cho em đi lại ra vào!
"Dám cấm không cho tôi vào thăm Du, cô cứ đợi đấy!"
- Vậy em ra ngoài làm gì mà Nhã Nghiên cứ tìm em là không thấy em đâu?
- Bí mật!
"Bây giờ không lẽ nói mình tìm cách để được gặp Du sao? Ngại lắm, chắc chắn mình sẽ bị trêu trọc cho coi"
- Bí mật ???
Cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt cô thoáng chốc lạnh lùng hẳn đi :
- Hìhì nói ra ngại lắm! Chuyện tế nhị.
- Chuyện gì?
Cô gằn giọng, đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
- Sao Du nhìn em ghê vậy ? Cái mặt Du cứ như muốn giết người đến nơi vậy?
- NÓI!
- Nói cái gì?
- Mấy ngày nay cô đã làm gì ? Đi đâu? Nói đầy đủ không được bỏ qua chi tiết nào hết.
Tử Du bế nàng vào phòng, đặt mạnh nàng xuống giường khiến nàng tròn mắt nhìn cô ngạc nhiên.
Đang đau bụng sẵn lại bị cô đặt như vậy khiến nàng kêu "Áááá". Mặt mũi nhăn nhó hẳn lên, nhờ ơn cô bụng nàng đau kinh khủng, nàng tủi thân nhìn cô như trách móc oán giận :
- Du... Du... Hức hức... Đau quáaaaa huhuhu!
- Nói! Ra ngoài làm gì?
Nhìn nàng ôm bụng nhăn nhó, không hiểu sao lúc đó cô bị cơn tức che khuất, bây giờ trong cô chỉ toàn là lửa giận. Cô muốn nàng phải giải thích tất cả. Thật sự nàng có lén lút bên ngoài với người khác giấu cô hay không?
- Huhuhu, cô làm tôi đau .. huhuhu ..tôi ghét cô huhuhu!
Nhìn nàng khóc lóc sướt mướt, mặt đẫm lệ, cô cũng có phần hơi bối rối, lửa nóng đã hạ đi chút ít :
- Đau thật à? Lần trước Du vất còn mạnh hơn có thấy em kêu đau khóc lóc ầm ĩ như thế này đâu?
- Lần trước tôi vẫn còn khoẻ. Bây giờ tôi đang bị ốm đến mất ăn mất ngủ đây này! Cô hiểu chưa?
* tức giận*
- Ốm?
- Đúng vậy ! Tôi ốm là vì ai hả? Đồ chồng đáng ghét nhà cô. Tôi khiến cô đỡ đạn cho tôi hả? Đã bị thương nặng rồi còn hôn mê bất tỉnh, cô có biết tôi lo lắng cho cô thế nào không hả? Đã thế họ còn không cho tôi gặp cô, thăm cô! Cô có biết tôi mong cô, nhớ cô thế nào không hả tên chồng tồi?! Cô có biết vì muốn được gặp cô tôi đã phải rình rập trước cửa vào cấp cứu đến quên ăn quên ngủ, không kể ngày đêm chỉ mong sao có cơ hội để lẻn vào trong...
Hơi sững người một chút, cô bất ngờ, thẫn thờ vài giây.. Ra là cô đã hiểu lầm nàng. Sao lại không nói sớm chứ? Lại còn ra vẻ bí mật làm gì? Hại cô cứ tưởng là.... Nhìn nàng đầy sủng nựng, cô ghẹo nàng :
- Ra là ốm tương tư ! ( Mỉm cười hạnh phúc)
- Tương tư cái đầu nhà cô đấy! Tôi nói cho cô biết, cô dạy lại ngay đám người của cô đi! Cô có biết tôi còn bị con hồ ly tinh kia mắng chửi, coi thường, cô ta còn dám lấy chén quăng vào người tôi nữa, mấy tên đàn em thì không coi tôi ra gì hết ? Tôi hỏi cô trong nhà này tôi là cái gì hả?
- Đương nhiên là vợ yêu của Du rồi!
- Thôi ngay cái kiểu cợt nhả đó đi! Hôm nay tôi quyết ba mặt một lời với cô. Nói ngay! Cô với con hồ ly tinh kia là thế nào?
- Hồ ly tinh nào?
- Lại còn giả vờ à? Cái gì mà Tả Hộ Sứ, cái gì mà bác sĩ riêng?! Có phải hai người ở trong đó tư tình để che mắt tôi không? Thảo nào mà cô ta 5 lần 7 lượt nhất quyết không cho tôi vào. Hóa ra là như vậy! Cô giỏi lắm! Muốn qua mắt được tôi à? Đừng có hòng, tôi nói cho cô biết, tôi...
- Ngừng dùm Du! Đau đầu quá! Thật ra Du chỉ coi Nhã Nghiên như chị gái của mình thôi mà, em đừng suy nghĩ linh tinh.
- Chị gái mà cô ta cả gan moe mộng muốn làm phu nhân à? Cô đừng tưởng tôi ngốc mà lừa nhé! Tôi...ừm...ư..
Nàng đang nói thì ngừng lại. Ú ớ mắt trợn lên vì tức giận khi cô đột nhiên dùng môi mình bịt miệng nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển ver ] [ TzuSa ] Vợ ngốc à ! Em trốn được tôi sao ?
FanfictionTác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử Thể loại: Fanfiction Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng Edit: Đang tiến hành Đây là fic thứ 2 mình chuyển ver. bản gốc là nam nữ và có nhiều bản chuyển ver là nam nam nên nếu mình có dùng từ nào sai sót thì mong các bạn cm...