Không gì có thể ngăn mình ngủ liền mười sáu tiếng. Mình về nhà, tắm và ngủ. Và không quan tâm sức khỏe của ai hết ngoài mình. Draco Malfoy mang suy nghĩ lười biếng suốt chặng đường lái xe về nhà sau khi tạt qua cửa hàng tạp hóa dọc đường Pallant.
Hôm qua là một ngày dài mệt mỏi tại bệnh viện. Ca trực kéo dài một ngày một đêm khiến cậu chạy đôn đáo khắp nơi để trấn an bệnh nhân, cho thuốc và hướng dẫn đoàn thực tập mới. Bệnh viện đông nghịt người, từng nhóm người kéo đến và không ngừng kêu ca đau đớn. Ai cũng phải chịu đau mới vác xác tới bệnh viện, Draco nhăn mặt dẫn đầu đoàn nội trú năm nhất. Lũ thiếu niên đã qua tám năm đào tạo vẫn còn sửng sốt và bỡ ngỡ, kéo theo đó là hàng loạt cái cúi đầu trong im lặng hoặc chuẩn đoán lâm sàng sai.
Draco thả họ đi vào lúc năm giờ chiều.
Thời tiết bên ngoài chuyển biến thất thường làm các vết thương đang trong giai đoạn viêm đau rát. Các bệnh nhân không ngừng nghiêm trọng hóa triệu chứng và yêu cầu làm xét nghiệm, y tá theo đó mà gắt gỏng với họ, hòa cùng tiếng tranh cãi từ người nhà về viện phí,... đã tạo thành một hỗn tạp âm thanh phiền phức như tiếng búa đóng vào tai.
Ước chi mình còn đũa phép, mình sẽ làm vài bùa im lặng. Hoặc phá hủy luôn đôi tai này đi. Draco thầm kêu ca trong lúc thế chỗ một nữ y tá đang cáu kỉnh.
Tiếng ồn vơi dần khi màn đêm buông xuống, tầm bảy giờ rưỡi, khi tất cả mọi người đều thấm mệt và chẳng còn tâm trạng để làm gì khác ngoài tập trung vào việc của mình.
Draco dùng một chiếc sandwich ỉu cho bữa tối. Nó chẳng phải bữa ăn ngon lành gì nhưng cũng đủ cung cấp chút dinh dưỡng cho cậu chạy ngang dọc phòng bệnh nhân nội trú. Khi rảnh rang, cơn buồn ngủ lại kéo đến dụ dỗ cậu. Dù Draco biết mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, cậu vẫn lết xác tới phòng nghỉ bác sĩ và nằm vật xuống giường. Thường thì cậu sẽ ngủ được mười lăm phút, li bì trong mộng. Nhưng hôm nay cậu chỉ mới nhắm mắt lại đã phải bật dậy di chuyển tới phòng cấp cứu sau tiếng stat hắt ra từ loa phát thanh. Hai ca mổ tiếp theo đã vắt kiệt sức lực của cậu.
Draco thở dài, vặn chìa khóa lạch cạch để mở cửa chính. Cậu về nhà đúng lúc trời hửng sáng, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ vừa vặn kêu.
Tiến vào phòng để tắt thứ âm thanh đáng sợ, dự định tắm táp hay tự thưởng cho mình một bữa ăn sáng sang trọng đã vụt biến. Draco nằm vật ra giường rồi lập tức thiếp đi.
Cho tới lúc điện thoại reo kéo cậu từ trong mộng trở về, thời gian mới trôi qua chưa tới năm phút.
"Chết tiệt, đừng gọi cho tôi nữa! Ca trực của tôi đã kết thúc từ nửa tiếng trước rồi." - Draco hét vào máy điện thoại trước khi gục mặt vào sâu trong gối, cả cơ thể chẳng còn tí lực nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HarDra] In another life
FanfictionĐối với một số người, việc sống trong cô độc so với tuyệt vọng vẫn là tốt hơn hẳn.