TRUYỀN THUYẾT HOA BỈ NGẠN

794 23 0
                                    

Có rất nhiều những truyền thuyết khác nhau về hoa Bỉ Ngạn nhưng chưa chắc đã khách quan hoàn toàn, bởi có thể một số được bịa ra hoặc lấy thông tin không chính xác, nhưng nổi tiếng và phổ biến nhất vẫn là 2 truyền thuyết này, đã được ghi chép kĩ lưỡng, lưu truyền từ rất lâu đến nay và được nhiều người đều biết đến

Truyền thuyết thứ nhất

Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, bên cạnh Vong Xuyên Hà ở Minh Giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục. Một đặc điểm của Bỉ Ngạn mà ai cũng biết, có hoa thì không có lá, có lá thì không có hoa - đây là loài hoa duy nhất của Minh Giới

Hương hoa có ma lực, có thể gợi về ký ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu trải dài vô tận, màu đỏ đó như ánh lửa nên được gọi là "hỏa chiếu chi lộ", đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền và cũng là phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi kí ức đều lưu lại nơi Bỉ Ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục u linh

Bỉ Ngạn hoa nở ở bờ bên kia thế giới, chỉ là một khối đỏ rực như lửa, hoa nở không lá, lá mọc không hoa, cùng nhớ cùng thương nhưng không được gặp lại, chỉ có thể một thân một mình ở trên đường cực lạc. Hoa lá tuy cùng thân nhưng lại không bao giờ gặp gỡ, đời đời lỡ dở, nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi hoa và lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ. Cũng vì thế mà người ta dùng nó để làm ví dụ cho những chuyện tình không có kết quả hay không có kết quả gì tốt đẹp

Trong kinh Phật có ghi "Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử"

Truyền thuyết thứ hai

Từ rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn hoa Bỉ Ngạn - cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa, bảo vệ bên cạnh hoa Bỉ Ngạn là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương, bởi vì lúc hoa nở thì không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa, giữa hoa và lá cho đến cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc, cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của Trời, lén gặp nhau một lần

Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt, yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Trời trách tội, Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn. Mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của hoa Bỉ Ngạn thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi

Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu, Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó, quả thật là "Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử" - " Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh"

Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc, nhưng vì Cực Lạc là Phật Quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết nên tất cả những gì là " tình si ", " nhung nhớ", "u sầu", "đau khổ" đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh độ, những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên. Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần, Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa - hoa của cõi Phật , cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn

Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên, Ngài bèn đến bên bờ sông ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát, một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước, Bồ Tát đón lấy hoa và nói :
-"Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc , sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ ? Vậy thì ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy"

Từ đó có hai loài hoa Bỉ Ngạn, một loại trắng thuần tinh khiết, thanh thản nơi Phật Quốc thanh cao, một loại đỏ rực rỡ hoa lệ, gợi nhớ gợi thương, chia ly đau khổ, vô dục vô cầu, vô khổ vô bi, trầm luân trong nỗi sầu nhân thế

BỈ NGẠN HOA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ